Cuộc đời như thế đấy. Vẫn cặp mắt phô trần, Không mang kính xậm. Vẫn thứ mực thông dụng, Không phải cường toan. Tôi giựt giành đổ máu với tôi Từng chữ một. Những tên cai ngục Ngôn ngữ bất đồng. Với thứ linh hồn quốc cấm, Tôi tù tội chung thân Giữa bốn tường không khí.
2
Như trong đêm thâu, tiếng bẻ đốt tay, Tiếng côn trùng bằng phẳng, Tôi gầy yên lặng với âm thanh. Bài thơ lọt vào người như kẻ trộm, Âm thầm Vơ vét sạch vô tư. Bằng mỗi lời độc nhất, Tôi kề tai tiết lộ với từng người Những điều không lặp lại. Bài thơ như lá sâm.
3
Người ta lánh mặt tôi, Một thằng lươn lẹo. Bài thơ bỗng mất nửa linh hồn, Ngù ngờ ngôn ngữ ngổn ngang. Những hòn đá vụn, Dãy núi cực hình phải đập tan hoang. Tôi mộng du trên trái đất mòn Nơi tôi vắng mặt. Để làm gì ý thức ? Tôi van nài tôi hãy xót thương tôi.
4
Tôi chạy cắm đầu trên sợi kinh hoàng Giăng qua đôi bờ vực lạnh hư vô.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
A Lê, sáng nay Sài Gòn mưa nên khá buồn, em cũng vừa đốt thêm cho anh điếu thuốc. Ngày mai ở Cali là ngày giỗ đầu, mộ anh chắc sẽ nhiều hoa và khói ấm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.