mùa Đông
1. phố thành
à, còn nhớ chứ ly cà phê trên vỉa hè mượn tạm
vẫn đu đưa trên dăm sợi tóc ghét bỏ
hay đã trợt vai người
nằm buốt cóng giữa phố lười 'đảo chao quen thuộc'
à, đã mọc cỏ lắm 'dấu chân chim mông muội'
'ươn ưởi lắm phân bua cùng lứa'
đã mốc thếch lắm câu 'thơ bạn nặn bình'
'đất bạn trộn xới' 'phân bón' cho một 'căn phần thiếu hạnh ngộ'
thôi, ta một ly đầy tràn con chữ
ngóng lưng trời giăng mắc làm ráng trời chiều
thôi, em nhạt nhùng chi một thỏi son nắng lúng liếng
'ân điển vập mặt' cứ vất vưởng loanh quanh con phố lắm điều
2.phố biển
chậc! còn ray rứt lắm ngày xưa rượu cũ
vẫn chuốc từng chung chát ngắt phố người
ừ, thị trấn ù lì có lần đã bỏ đi
biệt tích từng chân bước lạc bãi bờ ôm ghế đá
biết có kịp về không đắm hồn chìm trong sương khói nợ
kịp thấy vai còn gầy rạc, ố gương mờ
hay tóc đã chẻ đường ngôi nợ nần giữa ngã rẽ
cho nhánh khô khốc đời lưu lạc và lá ứa sắc màu mắt thô
biết có về nhìn lại kịp tang thương góc chợ cũ
ủ rũ điệu buồn nhạt nhẽo giữa lòng đô thị mới
khoảng trống bầu ngực còn bám rát mặt sương mù
còn cóng buốt huyễn hoặc đâu đó, cất giú.
hẻm cụt
nhỏ như một tĩnh mạch
một luồng máu
chết đứng
ở con hẻm có lối ra không có ngõ vào
họ trồng thêm bìm bìm
ngăn dăm kẻ tìm về quá khứ
nhưng không cản được người già
đi tìm tương lai
ở con hẻm rảnh chuyện
họ xây thêm dăm bức vách
nhưng vẫn không ngăn được
kẻ câm và điếc
đang ngóng âm thanh của phố
ở con hẻm luôn có lắm kẻ ra đi từ sáng sớm
như chàng trai bỏ xóm giềng đi theo khói lửa
như cô gái theo chồng dọn về vùng kinh tế mới
những đứa trẻ ngây ngô đến trường rất vội
được học cách quàng khăn đỏ
và cách lừa dối trái tim của chúng
ở con hẻm cụt câu trả lời
một hôm họ chung tiền
làm một tấm bia
khắc tên sự sống của
kẻ đào tẩu
lúc con hẻm chưa
bít ngõ sau.
HHiếu