NGƯỜI NUÔI TIẾNG HÁT ĐÊM(*)
trên lưng cánh rừng mọc tối
người ngồi nuôi tiếng hát đêm…
bầy dơi rung vòm ngực cỗi
đôi môi sương đỏ mềm.
người mang về sông suối
thầm thỉ bờ nước hoang
người mang về bầy lông vũ xám
bay trên những dặm ngàn.
người ủ mùa đông đáy mắt
rìa vực thăm thẳm đen
người ủ tàn hương tóc nuối
bung biếc một nở tàn…
người ngồi câm lặng, bóng
cổ họng nước mắt tràn
người lao mình vào tiếng hót
ban mai ngập thiên đàng.
(*) đến Phương Uy
ĐỊA ĐÀNG
ngôi sao cuối cùng rơi vào im lặng
bầu trời mở ra dưới làn tuyết trắng
tôi nghe thấy tiếng thì thầm vọng về từ khu rừng lạ
dậy hương và ánh sáng.
tôi nghe thấy tiếng thở từ đầu những ngón tay
trên-hàng-khuy-áo-của-nàng.
và mặt trời gáy vang
nơi đỉnh núi mím màu son đỏ.
Trần Duy Trung.