BÊN TRONG VÀ BÊN NGOÀI
Bức tường rêu. Vết gạch. Thời gian
Nắng chạy. Khoảng sân tràn ánh sáng
Phòng giam lặng câm sau tích tắc huy hoàng.
Cô đơn mọc mầm. tiềm thức vụn vỡ
Gã tù nhân nhận ra tiếng mình
Lẫn trong bụi tàn khát vọng.Tự do...
ĐÊM ĐÀN BÀ
Đêm. Người đàn bà. Bào thai.
Im lặng. Cô đơn. Sương và gió.
Con đường. Ánh điện. Và Ngôi nhà.
Gã đàn ông. Nụ hôn. Những lời hứa
Đêm trăng. Dòng sông. Sự vụng trộm.
Thời gian. Bội ước. giọt máu.Hoang.
THỜI GIAN VÀ VẾT GÃY
những giọt nắng cuối cùng rụng xuống chân đồi
con hoẵng già đứng trên mỏm gió lắng tai nghe tiếng thở dài của cỏ
thời gian ray rứt trôi trong huyết quản của đá
từng đám mây đau cuộc chia lìa.
bóng tối nuốt dần những khoảng ruộng xa
tiếng đập cánh của bầy dơi vồn vã dội vào thinh gian
làm run rẩy những nụ sao trên nền trời
con hoẵng già lầm lũi bước vào màn sương.
mênh mông!
PHỐ QUÈN ĐÊM ĐẦU XUÂN
(Cho Phụng…)
Từng bông gió sắc
Nở trên những nhành cây gầy
Sau thớ vỏ mầm non run run đợi.
Những con đường lơ thơ mưa bụi
Lác đác những khung cửa sáng đèn
Dăm thằng nhóc co ro dựa vào nhau tìm ấm..
Điệu valse (Van xơ) bồng bềnh trôi
Ra từ căn gác nhỏ
Cô gái ôm bóng nhân tình nhảy giữa chiêm bao…
Những chiếc lá cuối cùng
Khẽ khàng rơi theo nỗi u buồn
Ngõ vắng những khóm mơ thao thức dưới đèn vàng…
NỐT LẶNG
Ngồi vẽ mi ngày
Bằng chiếc cọ đời ta trần trụi
Trong nhan nhản sắc màu
Bỗng tìm thấy xác mùa xuân cũ.
Ngôi nhà tâm hồn xưa
Giờ đan dày nỗi buồn cô tịch
Rêu chèn lối nhỏ vào mơ
Ngồi vẽ môi ngày
Bằng chiếc cọ đời ta lầm lũi
Trong muôn vạn nụ hôn hoang lạnh
Bỗng thấy hương thơm buổi sơ đầu.
Ngồi vẽ ánh mắt ngày
Bằng chiếc cọ đời ta khắc khoải
Giữa điệp trùng nhãn cầu nhân thế
Bỗng thấy trong sương một lối đi về…
RỒI MỘT MAI TA VỀ
(Cho CPTN)
Ngày mai về ngồi viết thơ yêu
trên cọc đèn đường vàng linh hồn năm tháng
ngày mai về ngồi viết thơ yêu
trên sắc lá phai màu gió nhớ
thuở em tròn trăng
ta vầng dương thức giấc
chớp mắt
tóc sầu nghẹn lối hương xưa
tuổi hồng tàn theo má phố
chiều nay ngồi nhìn chuyến xe tang
thương khóe mắt trần gian gầy
mộng nào như bụi bay
ngày mai về ngồi viết thơ yêu
thấy thác hồn mình rêu xanh hoài niệm
tình như khói qua miền
chợt thèm môi tơ
ngày mai về ngồi viết thơ yêu
đêm rót tiếng thạch sùng vào cõi vắng
thấy mình như rượu cay
thấy đời như mộng bay...