Gửi bạn, Du Tử Lê
Ở một góc phố. Đường Đinh Tiên Hoàng
Ở một khu vực Đa Kao Sài Gòn
Ở nơi chốn ấy. Đúng nơi chốn ấy
Bây giờ đi về đâu? Cà-phê Hân?
Bây giờ nhà cửa quán xá rộn rã
Cà-phê Hân ấy. Một thuở u trầm
Một thuở góc tối. Cái bàn cái ghế
Ly cà-phê đá. Tách cà-phê đen.
Và hắn và bạn. Hai mái tóc xanh
Và thơ và văn. Hành trang lên đường
Ôi con đường ấy mịt mù vô tận
Lạnh cà-phê đá. Đắng cà-phê đen.
Dư vị nào cũng trôi qua mất dạng
Những điếu thuốc lụi tắt trong gạt tàn
Và thơ văn giữa ba-lô súng đạn
Cũng tàn hết rồi cùng thời chiến tranh.
Hiu hắt gió lùa hắt hiu tất cả
Chiều Sài Gòn không cánh én nào bay
Không bồ câu quảng trường. Đàn chim sẻ
Nhặt nhạnh con sâu nuôi nấng thân gầy.
Bạn ở nơi xa. Xa mấy đại dương
Thơ văn một thuở nối dài con đường
Con đường ấy về đâu ai biết được
Mây phương trời nào không vẩn tang thương?
Hắn nơi chốn xưa. Vẫn nơi chốn xưa
Trời mây ở đây có gì khác lạ
Hắn cần thiết thơ văn hơn thuở đó
Cho trọn một đời. Trọn kiếp vật vờ.
Sài Gòn, 2-2017