dòng sông lột da rút sâu qua hoài niệm
bỏ lại trong tôi mặt nước lặng buồn
tôi chôn chân bên bờ như cây thu đứng gió
muốn trút một lần cho hết lá trăm năm
buồn-vui như trái chín
vữa trong hồn
ta lên men giữa mùa thinh lặng
mời nhau đêm nay
ngây ngất giọt đời...
đêm ấy, tôi mở tung những gì chưa nhìn thấy
sáng hôm sau, tôi lại mở tung những gì tôi đã thấy
bình minh bắt đầu bằng những tia nắng
rất khác nhau...
người ko xa lạ người
sao ta xa lạ ta?
này em,
cắt lát ước mơ
chia nhau!
lưỡi dao khát vọng
bã bời xưa sau...
mặt trời đi qua
vòng gai xiết lại
ta hôn nhau
cơn mơ tứa máu...
hỡi những linh hồn cô độc
về đây cùng tôi trắc ẩn mộng đời!
và những cơn mơ xa khơi
cứ đánh đắm tôi phía trời hư ảo!
cuối cùng
cơn mưa tháng 7
là nước mắt buông rơi trên sông yêu muộn tàn
cánh quỳnh đêm trôi hoang
nhà anh - nhà em
sóng vàng cuốn lối
tử thi trôi trên sông
hồn về đâu về đâu
dòng sông trôi bao lâu
xác thân ai nhiệm màu
chôn hết vào em những giấc mơ của anh
ngày sau nấm mồ này đẹp lắm
khoảnh đất hoang mang mọc nhiều gai mắc cỡ
co ro em nằm
lỡ hẹn trăm năm...
có vì sao đã bứt khỏi lòng đêm
rủ gọi nỗi buồn trong tôi dứt rễ
mưa tuôn những đường bay kẽm gai
tuốt càn ngực nhớ
trên vũng máu dại khờ
tôi quỳ đợi sao rơi...
tiếng đàn ma mị ép gân hồn bứt máu
tưới thẫm hoàng hôn
đêm đỏ tràn cửa mộng...
em trên thân anh
nghê thường vũ khúc
chối bỏ xiêm y
thánh thần phủ phục
em vẫn thường hôn lên đôi mắt anh
trong ân cần giấc ngủ
vuốt mắt anh nhiều lần
cho nâng niu quen dần bờ-mi-khép-lại
ngày anh xa mãi
một ngày mai đã rớt lại đêm này
mở ra đi rồi anh sẽ thấy
một hồn người nơi ấy vỡ đôi
em đã mang cẩn vào da thịt
thơm ngọt linh lan đôi nấc thang trời
cánh Thơ hồn nhiên rũ buồn trên môi thánh giá
ngày tôi dở chết
nóc chuông chao dao
trong mưa chiều những câu kinh chấp chới...
mỗi một lần trở về là mỗi một lần chông chênh
đời nối đời mỏi mệt
đi trong sáng lóa hồn nhau
bằng đôi chân đã ướm vừa bóng tối
nằm chết lặng cùng hoàng hôn bên cửa sổ
tôi ngỡ đời mình đã bốc hơi theo nắng
nhớ đêm qua vành môi ai trăng
lướt thả trên thân tôi những chiếc hôn lưỡi liềm
tình rung sóng máu
vỗ về bờ bến thủy tinh
tôi vàng hơn trăng
vàng lên bình minh cơn say đắng
chiều nay tôi vàng cát bờ phẳng lặng
hoàng hôn chôn vào một mặt trời hấp hối
đừng hỏi vì sao em yêu anh
khi ta đã biết yêu những nỗi đau đời mình
anh không thấy sao
người xa người
- tưởng như đêm nào mặt trời cũng mọc...
đừng hỏi vì sao em không xa anh!
ném vào nhau thêm vài vốc cát
anh sẽ thấy hoang vu sa mạc
có đoạn đường phải qua - bước chân tự sát
bởi những ngã rẽ yêu thương
đừng ngồi đó nơi hành lang ký ức
ôm dấu chân nào quyện khói
mong ngóng nhau về trong mắt môi xa...
người lữ hành không dám băng sa mạc
còn chán chường nào hơn
ta một đời cứ ái ngại ta?
cong trút mịn màng tràn da ánh sáng
cháy lõa mê bóng lửa ẩn tàng
nghiêng ngọn mắt Tình Yêu nhảy múa
đôi vết bỏng-lòa vụt nhận ra nhau
đổ lên mùa trăng chết
bóng em nghiêng giáo đường
câu Thơ quỳ thắp hương
dậy thơm hồn thập giá
chỉ có gió,
tiếng chim,
và tiếng sói
- đêm thanh âm mặc khúc buông trầm
chỉ có sói,
tiếng chim,
và chút gió
- ta phiêu du trên đôi cánh âm thầm
rồi cũng có một ngày em không nghe thấy
mưa rơi êm ru trong đêm
anh lách mình vào em
lặng câm nỗi niềm kẻ trộm
rồi cũng có một đêm em không nhìn thấy
giọt mưa vỡ ra anh của những ngày cuồng mây thương nhớ
đêm màu gì em ơi
mà đời mây xanh xám một màu mưa
em màu gì em ơi
mà hồn anh trong suốt một màu xưa
ai một chiều bối rối khi chạm ngõ mùa thu
muốn úp mặt mình lên gió tình lãng mạn
cơn đau đời mê man thuở nọ
dậy gió lung bay vũ khúc hoang đàng
ảo vọng niềm đau - lưỡi dao lút cán
mở một mùa thu trống hoác xa mù
đêm mở mắt hồn ta ngất lịm
ai bung vuốt sầu bấu mặt thiên thu
HDP