Cầu xưa
Cầu xưa lũ cuốn về đâu
Với Em thuở tóc chưa sầu mây bay?
Trời chiều thoáng lạnh trên vai
Heo may rơi rớt những ngày cuối năm
Tìm về ngày nọ xa xăm
Qua cầu gió cuốn bâng khuâng trông cầu…
Để thương cái thuở ban đầu
Chút tình thơ với cõi sầu nhân gian…
***
Cầu xưa chênh một bãi chiều
Con sông giờ cạn bến đìu hiu thêm!
Ta về lạc giữa trời quen
Nghe chiều lạnh xuống buồn tênh bước đời
Quê nhà
Mấy bãi cát bồi
Nước thời gian đã trôi xuôi bao ngày…
Ta về một thoáng mây bay
Thương cầu mấy nhịp
Với ngày xa xưa…
Chiều qua cầu Trà Khúc
Ngày lại ngày anh vẫn qua đây
Đường thênh thang trong chiều Xuân đầy
Những ngọn đèn dài buồn quên thắp sáng
Hồn hoang vu như một loài cỏ cây…
Anh bần thần… buổi chiều xuống lâu
Dòng sông
Ôi ánh mắt Em sầu!
Ngày thơ bỗng lạ phương trời nhớ
Bốn ngã hoang liêu chợt đối đầu…
Gió cuốn qua cầu – dòng sông trôi mau…
Cuộc tình nào đưa Em vào mai sau?
Mà chân mòn đã một đời du mục
Còn không Em trên vạn nẻo sầu?
Rồi những ngày Anh sẽ qua đây
Tương lai mịt mù mỏi cánh chim bay
Tình yêu Em có thành chứng tích
Trên nhịp cầu trơ hay con nước vơi đầy?
Huỳnh Ngọc Phiên