Và đêm
Ninh Chữ tôi về
Không em
Biển cũng vân vê... nỗi buồn!
Sao trời thắp nhớ
Chưng thương
Ôi con mắt khép
Thiên Đường
Còn đâu?
Và đêm Ninh Chữ
Tôi cầu
Áo xưa nhàu nát, không chao đảo lòng…
Bởi
Người thường trú cô đơn
Trổ cờ ngọn gió bất tường
Cũng cam!
Trần Dzạ Lữ
Gửi ý kiến của bạn