* HOÀNG THU PHỐ
Vũ
Tôi muốn một lần được nhìn thấy vũ
như nhìn em, ướt đẫm màn mưa
lối đi
ngày tháng ngục tù
loang lổ con đường rẽ nhoài vệt nhớ
tôi muốn một lần được nghe vũ hôn
thơm như hoa nở sau chiều
cái buổi chiều em bỏ tôi vo viên hoàng hôn trên đại lộ
chỉ thấy chuông nhà thờ và con chim nằm khóc, trên nóc giáo đường
ngói đỏ nứt trên môi
tôi muốn một lần được xem vũ nở
giữa cánh đồng bỏ hoang, chỉ loài hoa dại
một hoang vu của nhớ, em có biết mầu gì?
tôi muốn một lần được nằm ngủ
mặt trời rúc sau đồi, không còn mơ thấy vũ
trút bỏ cánh lá những cuộc đời
bước về mê hoặc
hay
hoang vu.
Tự do (1)
Tự do, thì đi đi
kiếm cho mình lấy vài giọt nắng
thả xuống chiều
đang khóc rung ring
tình yêu, thì đi đi
nhắn cho mình với lũ người tình
đừng nắm tay nhau chặt quá
nhỡ giật mình
rách mất môi xinh
nụ buồn, thì đi đi
hồn không cần ai hương khói
kẻo gió thổi mục đồng
những kẻ lạ lùng ôm nhau trong thành phố
đốt cháy một kinh kỳ
đuổi giết thần linh
này em, thì đi đi
eo thon cần gì nữa
ngực để ngỏ, chiêng trống một cuộc tình
ai đưa tang ai ngồi vàng mã
mai phố ngủ rồi chôn cái điêu linh
này em, thì đi đi
nhưng
hãy
cứ
xinh.
Xanh xanh xanh
Nắng,
anh nhớ em một tình yêu xanh
phố xanh
những con đường xanh
chiều dài đổ, tê tái buồn xanh
giờ là mùa gì, không xanh
cái ngã tư xanh lầm lạc
bông hoa tặng em hồi đó cũng xanh
tuổi chúng mình xanh
hình như, nhớ, cay đắng xanh xanh
lầm lỡ, những quên nhớ đã xanh
tuổi gì, có còn xanh
gió xanh thổi gầy xanh thành phố
môi em đó xanh, nhung nhớ xanh
lầm lạc xanh
chia tay mùa màng xanh
có còn gì nữa xanh
mai anh về mầu xanh
không còn gì để nhớ, xanh
không còn gì để quên, xanh
bạn bè tóc xanh, thả tuổi gầy xanh tê phường phố
yêu đương xanh, giận hờn xanh
mê say xanh, đắm đuối xanh
những trời xanh như nóc nhà xanh
bàn tay em trên ngực anh xanh
con tim xanh, dòng nhựa xanh
nụ hôn xanh, hương em xanh
ngủ đi em.
ngủ đi em.
nắng rồi
mê mải xanh
Ngủ
ngủ đi em
đêm rất mềm và ấm
một vầng trăng
như mắt ai
rơi bạc, những nóc nhà
kỷ niệm thì buồn và loay hoay tím
gió thổi ngoài đại lộ
xiêu tóc người, nương gió những lung lay
ngủ đi em
rong rêu ai cất
có cái niềm đau nhìn như hy vọng
những mù loà
gục xuống
trổ hoa
Xuân của yêu thương. Xuân của dại khờ
Anh không biết mùa xuân đến, rồi lại đi để làm gì
như đôi khi vẫn thấy lạ xung quanh mình luẩn quẩn bốn mùa, hành trình của cuộc cô đơn không lấy mấy ai hiểu nổi, như một sớm sang có cần thắm thiết phải biết gió mùa nào đang qua hay cứ bình thản lặng trôi chìm mình vào đó, cái hư không không cần biết nó khôn cùng
lẳng lặng là ngôn ngữ lạ lùng, hãy cứ thử một đêm không ai biết không bè bạn không người tình không luyến thương không vô vọng không lạc bước quây quần. đi, đi, đi như chưa bao giờ được đi, đi để chẳng để làm gì, để mơ hồ u mê thanh thản không gì là đón đợi không gì là niềm vui không gì là trông ngóng, có khi đi đôi khi chỉ là để nhận lại cái là mình
vậy loài có cánh, những loài có cánh bẩm sinh có vậy không, chúng cô độc đi đi bằng đôi cánh trên đường mây chập chùng chân gió. những cái sơn khê buồn như thảng thốt những cái nỗi đau rơi xuống vực sâu những máu của nụ hôn chìm vào biển cả những tình yêu nặng thành sỏi đá những cái ôm phơi khuất điệp trùng. có buồn không
có lòng nào buồn không
Sao cứ rủ người tình uống rượu vào mùa đông cái mùa đông bắc gió cái mùa những cái ôm vẫn còn thấy lạnh cái mùa mưa phùn quấn tơi bời tóc cái mùa những chân bước lạc vào cõi nhau cái mùa những yêu thương khói mờ mờ đi mất cái mùa môi rụng xuống môi.
Có lòng nào để biết buồn không.
Tự do (2)
Buông tay để làm gì
để tự do
hát một điệu nhạc vàng trong đêm không lắng lo không nhiều hy vọng
đến với nhau để làm gì
để thề ước hay trói buộc
một sợi tóc nằm chết dưới nắng vàng
hay tình yêu bóc lớp mầu cuối cùng trước khi đôi tình nhân chôn nhau vào đất
đất âm u
mắt hận thù
tay người dài dài những thiên thu
bỏ đi để làm gì
để mầu nhớ là chiều hay áo mỏng
để đốt vài hy vọng cuối cùng trong ly rượu trắng
đời sứt tiếng bạc mầu
đâu đấy nông sâu
yêu đương để làm gì
để thấy mùa xuân chậm buồn qua đầu phố
mưa nhỏ cái môi hôn
Mưa phố ướt đầu chưa ngồi với Vân.
Chắc khi nghe mưa và viết, anh. Sơn chầm chậm nhớ người tình,
cái nhớ nó thường cào xước những ngày ướt dầm dề như thế,
nó làm đời sống ta hoang dại chợt âu lo, chợt nhạt nhoà hố thẳm khi bóng dáng lướt qua những khoé hao gầy
đôi khi loé tắt những ước niềm yêu vô vọng.
đời sống là những xanh êm cây cỏ
là nhựa yên ấm của muôn loài
chỉ loài người
riêng có loài người
là ra đi
là lìa bỏ
là xa khuất
là điệp trùng
là vương vương quên vài điều đâu đó trên rơi rơi cánh võng chân trời
để chầm chậm thi thoảng khi sóng vỗ vào chiều trên mắt môi giấu nhau đi lấy vài khoảnh khắc
...
đâu đó
nhớ nương vàng đắm đuối
ngủ
hôn tôi.
Thì tự do, thì đôi cánh, thì mộng lành.
Nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết (*)
mùa thu thì chưa về
cái bậc thềm yên nâu mầu khói thuốc
ai đi chợ khuya
mảng tường thầm thì hát
một bài hát mình chưa bao giờ nghe
về gương mặt nỗi buồn
khi cúi xuống
ngày tháng đã hôn mê
nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết
phố đang vào hè
một bình thường như bao bình thường khác
một chút ngựa xe
có ai bảo môi hôn như cỏ
ướt những lời thề
nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết
(*) thơ Hoàng Nguyễn Hải Lam
* NP PHAN
trăng hạ huyền xưa
gửi về một bến mây hoang
mùa sương trắng gọi mưa ngàn hắt hiu
buồn qua thung vắng tiêu điều
chim khan giọng vỡ, đời reo giọng hờ
phố người trăng hạ huyền xưa
em phơi áo mộng trời mơ ngậm ngùi
mai sau ngã bến tình vùi
ngậm trông ngày khuất dáng người non cao
chỉ còn một giấc chiêm bao
đời như ngõ lạc chốn vào hồng hoang
một lần nặng gánh trăm năm
tình chung chừng đã xa xăm mịt mù
* TRẦN DZẠ LỮ-TƯƠNG GIANG
Ký Ức Mỏ Cày
Nơi em đến chính là nơi anh sống
Tháng năm xưa bạc phếch áo giang hồ
Ngày bầu bạn cùng cây bần ,cây đước
Đêm bất an nên ẩn trú vào thơ…
Bom đạn vô tình đâu biết ước mơ
Chàng trai trẻ thèm lời ru của mẹ
Thèm nụ tình khi lội sình thất thế
Mắt môi ai ngọt mật đấy không ngờ !
Chi Uyên Chi Uyên(*) sao chàng ngác ngơ?
Những lần đụng trận cắc cù , không chết !
Mỏ Cày ơi! Mỏ Cày ơi! có biết
Thân phận kia ,thánh đọa xuống trần gian ?
Bốn mươi năm qua, sau cuộc tan hàng
Trái tim nhân văn vẫn còn vô lượng
Con cá, con tôm nuôi người khôn lớn
Phí phách ngang tàng vẫn chảy cùng sông…
Nơi em đến ,chiều chầm chậm cong cong
Hết chiến tranh sông Mỏ Cày trẻ lại
Nụ cười em vói trời xanh thơm ngái
Nắng Mỏ Cày không ngược lối thương mong.
(*) Chi Uyên: Chuẩn úy
* LÝ NGUYỄN
Giọt Buồn
Giọt
rượu đào
sóng sánh
Giọt
rượu đào
lóng lánh
Mắt ai xanh
Mắt em anh
long lanh
giọt buồn
Ừ đời thì
ai chẳng muốn
gặp được người
mình thương
Bởi lòng
mãi tơ vương
những ngày xưa
xa lắm
Bởi trót thương
sâu đậm
nên ảnh hình
chẳng phai
Một mình
đường sẽ dài
Sao em còn
đứng mãi
Sao em vẫn
đợi ai
Người đã không
trở lại
Em tôi
cánh hoa dại
Bay về đâu
chiều nay
Gió ơi
xin nhẹ lay
Dìu em về
cõi ấm