đơn âm
Anh đã rút mình như con nhện rút tơ trong ngàn vạn đêm đen
những câu chứ nhói đau lồng ngực
con nhện nhả tơ con tằm dệt kén
anh nhả nỗi buồn đêm nhiều khi không thấu được chính mình
những chữ đơn âm chỉ mình anh gặm nhấm mỗi ngày
phút hạ màn sân khấu đổi vai người còn kẻ chết
những nỗi buồn lũ lượt rủ nhau về trong mỏi mệt
với vết thương trên mặt trên vai và vết ung thư di chứng trên thịt da mình
những dấu chân Giao Chỉ da vàng đến lúc nào rồi có lặng thinh
và im lìm biến mất?
những đơn âm ngây ngô anh phát ra từ trái tim bất lực
đừng đánh đổi nhau bởi cuộc mưu cầu
hôm nay giữa tiếng ru chiều anh về đứng ngõ sau
ngóng một cơn buồn sẽ đến
Đ. ê.M .k.h.ô.n.g. C.ó. S.a.o
tôi vớt trên hai trục toạ độ trống không những cơn điên đã từ lâu di cư khỏi bộ não khô héo
tàn dư của trận thấu thị lạnh lẽo trên ô kính buốt hơi giá
những chồi cây những đọt lá non vẫy trên hơi thở mù
cơn lạnh này đã không ở đúng vị trí của nó
tràn ra trên những chuyến bus sớm
trên những luống rau còn non mùi sương
có những buổi ngày đi vắng
vòng tròn lặp đồng tâm gợn sóng xô mặt ao tù
tiếp tuyến chạm bờ tưởng tượng cong gãy
những nấc thang dập dờn trong mây thiên đường
trận trễ nãi mùa đông
vẽ lên mặt gối trắng những dấu hỏi sợi tóc già rơi
lần họp mặt sau cuối sẽ được ấn định ở nơi nào?
em đến từ đâu ở lần không hẹn trước
đêm rớt lạnh ngập mùi hơi thở lên men
lần tỉnh táo cuối cùng là từ khi nào?
cây kiều mạch hoa anh túc mật nho đã làm xong sứ mạng
của nó chúng ta chia tay nhau trên những giao lộ chúng ta tưởng tượng ra những đường thẳng không song song không phải bao giờ cũng cắt nhau
mặt không gian ảo
chúng ta đã thực sự gặp nhau chưa trong cuộc sống đầy day dứt?
mãi mãi chỉ nhìn thấy nụ cười của nhau trên mặt tuyến tính buổi chiều bỏng rát
trên đêm không sao không ánh sáng
rồi khuất dạng như mặt trời buổi sa mù
hãy chuẩn bị cho cuộc hành hương thật lâu về Thiên Hà Mới
nơi chòm sao Orion phủ trong tuyết cháy
đừng dựng lên đồi Can vê đừng dựng thập ác
sự cứu chuộc mang đến bằng điệu ca loài chu tước
hãy chuẩn bị cho lần gặp mặt đời đời kiếp kiếp
bằng chia ly này
Tháng 4
Khi vị đắng lan ra trên đầu lưỡi, những gai vị giác tê buốt, màu nâu đen loang trong khoang miệng, lẩn khuất cho những bợt bạt ngày cũ, là tôi, trong một buổi sáng ít ánh nắng.
Chiếc rương kí ức không như chiếc hộp pandora, không có những tò mò háo hức khi mở, dù rằng những đau đớn giống nhau, lỗi lầm cũng không phải do định mệnh, tôi nói với tôi khi tôi cùng tôi vượt qua cơn mê sảng dài ngày.
Trong những đám mây trôi lưu cữu trên bầu trời xám, em đã cất vào đám mây nào những kí ức của tôi, những mật thất cất dấu bao điều tội vạ, khi ánh sáng thối rữa trong chiếc mạng nhện mệt buồn ở xó bếp, thịt da nào còn buồn nhớ vết muỗi châm đêm qua?
Tháng Tư, tôi mở cánh cửa đón em ở một ngôi nhà không tỏ thấy, những nghi lễ đãi bôi có cần không một cử hành, khi tiếng trống đánh để chào mừng những gian dối cũ, cũng là khi nỗi đau thành hình liệm chết những giấc mơ. Bao nhiêu giấc mơ đã qua đi, bao nhiêu giấc mơ tôi đã tử vong khi trời sáng? Những buổi sáng buồn rũ trong lá cây, ngày em không đến.
Chất lỏng tiếp tục tan trên đầu lưỡi, cùng cơn đau thở xòa. Những hoài ảnh hư vô của ngày hôm qua vẫn tiếp tục là ảo ảnh của hôm nay, khi trận loạn binh đã thất thủ trong những ngày hắc ám nhất của thế kỉ trước, nỗi đau kí sinh trên cơ thể vẫn còn thiêm thiếp có bùng dậy bằng những dấu chân xòe ngón? Khi đầu còn quấn khăn trắng mà thân đã sẳn sàng trong áo liệm, trận ngôn từ nào đã tử vong cho những nấc thang để đạp nhau trèo lên, dẫu không phải thiên đường Khi những ngón tay thiếu nữ thâm tím đỡ lấy vòng gai trong mùa sám hối, góc tối nào cựa mình triệu hồi những lời kinh xanh xao? Những vòng chuỗi không thể gọi được cơn gió về, dẫu bàn tay đã cố với. Lết qua ám ảnh của bóng tối, những giấc mơ có trật tự xếp hàng để trở về, sau hồi chuông xưng tội, những trận loạn ngôn là tội lỗi của ngôn từ, khi cơn bão tang thương đã cuốn trôi tất cả yêu thương như lũ quét, thì những ngón tay xanh xao làm dấu thánh có cứu rỗi được những tội nghiệt cuồng dã cất sâu trong góc tối những đêm tháng Tư?
Giọt đắng 2
Rồi khóc mải miết những ca từ rơi rụng
con chim gục chết bên vệ đường
mặc hương hoa trẫm mình trong im lặng
ngày trôi quá mong chờ
mỗi sáng bắt đầu bằng giọt đắng
ngậm và tan
mỗi sáng bắt đầu bằng gợi lắng
dù rằng không nỗi nhớ nào yên an
Rồi bước mải miết trên độc đạo
xa nhau nỗi nhớ thét gào
người ở gần không chạm mặt
buồn như hư hao
rồi cũng sẽ cùng nhau bước vào thinh lặng
sa mạc trùng trùng ai gọi nhau
ở nơi môi còn thắm đỏ
đừng để ngày xoa nhàu