Di chúc
Anh đẩy cửa buồng, lần mò bật công tấc. Cảnh tượng ngổn ngang, đồ đạc tứ tán hiễn hiện. Sinh nghi, anh đảo lộn ra hô. Cướp, cướp! Bỗng một bóng đen lao đến, bụm miệng. Em đây, cướp cái ngữ gì, nghèo rách mồng tơi à!
Nhưng mọi thứ vung vải khắp nơi là sao? Em đang tìm bản gốc di chúc của bố xem có đúng với bản hiện hành. Thôi, bỏ đi vì lỡ như không đúng thì cũng chẳng giải quyết được gì. Các cụ đã dạy "tam sao thất bổn" rồi mà. Em khờ thế! Còn anh? Anh chỉ cần cái "di chúc" của em thôi, lại đây nào.
Hứ, cái anh này, suốt ngày di với chả chúc... căn phòng lại chìm trong bóng tối. Đêm sột soạt!
Phỏng vấn thi sĩ
Thưa nhà thơ. Nguyên tắc làm người của ông là gì ạ? Không cho phép ai giỏi hơn mình. Nguyên tắc làm thơ? Không cho phép ai hay hơn mình. Ông quả thật cao nhân!
Thế, còn nguyên tắc làm tình? Đại loại ... "chưa đến chợ đã tiêu hết tiền". Ôi, một tinh thần thượng võ, một đức hy sinh. Không phải, đó là kết cục một bài thơ ... hậu hiện đại. Hả?
Cưới vợ
Khi nào anh cưới em? Cuối năm. Nhưng cái thai cứ lớn dần thì làm sao? Em tính thử tháng mấy thì sinh con. Khoản đầu tháng chạp.
Ồ, tốt quá, ra giêng mình cưới nhau xong cái đầy tháng cho con luôn một thể. Nhưng... nhưng gì nữa? Nhưng đứa con trong bụng không phải của anh.
Biết rồi, anh vô sinh mà, càng tốt chớ sao. Cho anh gởi lời cảm ơn người ấy nhé! Cô gái ngã đầu vào vai người yêu, khóc sụt sùi!
Quảng Nam, 4.2017
Bình Địa Mộc