MÙI Gió về Hanh cả mùi xưa Đường quen Bạc lá Hương mưa Dịu buồn Chua không ngọn Chát không nguồn mà sao bến nhớ sóng cuồn cuộn dâng? Lần tay Mấy sợi bâng khuâng Chiều quành quạch vắng Đêm lâng lâng hồn Xác tình ngỡ Đã Vùi chôn Nào hay huyệt mộng Hãy còn Mầm đau.
NHỒI
Thôi đừng nhồi nắng vào Mưa Nhồi ngọt vào đắng nhồi trưa vào chiều đường xưa quán chật tiêu điều đời tôi còn lại con diều đứt dây cõi người tỉnh tỉnh ngây ngây tôi xin làm một nhành mây cuối mùa ối em tình thật như đùa nhồi sao thương nhớ cho vừa đầy vơi?
TỰ RU
Ngoan nào gắng ngủ đi tim Ngoài kia sương xuống đêm chìm chìm sâu Vầng trăng mây nhuộm hoen màu Bờ hoang con đóm bạc đầu tìm ai Thôi đừng day dứt ngày mai Nỗi đau thuở ấy chưa phai bóng hình Ngủ đi Mơ giấc yên bình Mộng du mình tự ru mình À ơi ... Đời còn muôn nỗi đầy vơi Ngủ đi quên những khóc cười tháng năm.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.