* TRẦN DZẠ LỮ
Thơ cho vợ nhân ngày giỗ lần thứ tư
Bốn năm xa mặt bên trời
Nhưng lòng không cách giữa tôi với mình
Kể từ một ngọn phong điên
Thổi phăng phận mỏng ,bão triền miên xưa…
Em đi rét buốt không ngờ
Bao vây anh giữa lúc thờ phượng nhau
Ra đi em còn gì đâu?
Cái khuy nút áo cũng đau xa người…
Căn nhà còn lại mình tôi
Đêm thắp nhang nhớ, ngày lui lũi buồn
Cũng đành an ủi cùng con
Gia tài của Mẹ ai bòn rút đâu?
Tiếc mình chưa trọn ngày sau
Trời cao đất thấp… em sầu hiển linh!
Bốn năm, còn bát cơm quen
Anh nâng đôi đũa mời em và (*) tình...
(*) Địa phương ngữ Huế và, lua là ăn
*PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
Phía sau
1.
Những cơn đau vỡ ra từ chiếc kén chiêm bao
Phía sau những ngờ vực
Em ngồi chia chiết những yêu thương
Những nguyên tố niềm tin không xác định
Âm thầm trôi qua vực thẳm tâm hồn.
2.
Cỏ không biết khóc
Đó chỉ là những hạt sương đọng lại đêm qua
Đá không biết đau
Chỉ bàn tay mình vô tình tứa máu
Gió chẳng biết buồn
Chỉ những chiếc là vàng trút hồn cho những cuộc hồi sinh
Trong trái tim chúng ta buổi sơ đầu không có mầm thù hận
Chỉ là những tham vọng đổi thay kết tủa thành hình.
3.
Những bài ca không bao giờ chết đi
Dẫu chúng bị hiếp dâm bởi những tên đồ tể
Những bài thơ bị chặt đầu sáng hôm qua
Máu thấm vào đất âm ỉ mầm hy vọng.
4.
Phía sau một nụ hôn
Là ngàn lưỡi dao găm sáng quắc
Phía sau một lời hứa
Là bãi chiến trường chất đầy máu xương lường gạt
Phía sau một sự lặng im tập thể
Là những nghĩa địa dài thêm mỗi ngày.
Cô bé và giấc mơ
(Cho bé A…)
Một lọ hoa đặt bên cửa sổ
Sáng sớm nắng dịu dàng chiếu
Những cánh hoa rung rinh rung rinh
Cô bé nằm trên chiếc giường ám mùi thuốc
Khẽ cười
Đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc
Như nhịp tim của những chiếc lá ngoài thềm
Chậm chậm rơi
Theo những nhát chém của gió
Mùa thu điểm dần những chấm vàng lên tấm ri đô trắng
Cô bé nhẩm hát khúc ca về đồng cỏ
Trong đôi mắt ngây thơ
Bừng sáng những hạt sương ban mai
Đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc
Ngoài vườn những cánh bướm mùa thu rập rờn giỡn nắng
Cô bé khẽ khàng khép đôi mi
Tâm hồn tinh khiết nhập vào những áng mây
Trên bầu trời xanh trong
Và cô bé lặng lẽ chìm vào giấc mơ
Một chú cừu đang gặm cỏ
Chốc chốc ngẩng lên nhìn mẹ
Những chú chim mới ra ràng
Nhí nhảnh vờn nhau trong khóm cỏ sữa
Tiếng hót lảnh lót vang dài về cuối chân trời
Bên bờ biển vắng
Nàng tiên cá buồn bã ngồi trên mỏm đá xám
Những hạt lệ như thủy tinh
Âm thầm rơi trên đôi má nhợt nhạt
Tiếng hát mê ly của nàng đã bị mụ phù thủy đánh cắp
Nàng ôm từng đợt sóng vào lòng
Và mơ về lâu đài tráng lệ
Nơi ở của chàng hoàng tử có đôi mắt xanh hơn đáy đại dương
Nàng lấy những giọt máu của mình
Kết thành tấm áo tình yêu
Choàng lên mặt biển khi hoàng hôn vụt tắt
Trong màn đêm
Những đốm lân tinh như bầy đom đóm
Mải miết đi tìm bến bờ hạnh phúc.
Cô bé choàng giấc
Bên ngoài chiều đã nói lời tạm biệt nhân gian
Lọ hoa bên cửa sổ
Chỉ còn vài chiếc cánh mỏng manh
Run rẩy trước làn gió mùa thu se thắt.
Chúng ta những cọng cỏ buồn
Mỗi ngày sau lớp vỏ sần sùi
Những vân gỗ vẫn miệt mài chuyển động
Cây lớn dần lên với khát khao
Còn chúng ta
Một phút trôi qua
Sự sống lại mòn thêm một chút
Sự luân chuyển của máu cũng dần lười.
Hằng đêm giấc mơ ngập ngừng ngoài khung cửa
Trái tim trụi trần đè nặng hình hài cơm áo
Trong cơn mê sảng lúc canh khuya
Chúng ta thầm nhẩm đếm, đong, chia buồn vui, được mất
Chợt giật mình choàng dậy
Quờ tay tìm
Chạm nhánh hoang vu.
Mỗi buổi sáng
Em ngồi chải tóc
Vô tâm không để ý tấm gương đã mờ dần
Nhặt những sợi tóc rụng
Em vò ném vào sọt rác.
Em nào hay mình đang phung phí thời gian?
Mỗi ngày
Cuốn sổ đời ta dày thêm những trang viết cô đơn
Dù chúng ta trải qua rất nhiều cuộc hẹn hò , gặp gỡ
Chúng ta trao cho thiên hạ nụ cười và những lời hoa mỹ
Hào sảng như người thương gia kếch xù
Vung tay quá trán
Nhưng chúng ta lại dè sẻn với chính mình và người thân
Những sớt chia.
Những bông hoa phai tàn
Hạt rụng xuống đất đen
Cây con mọc lên
Và sự sống lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Khi trái tim chúng ta rời bỏ đường ray nhân thế
Chỉ còn lại nắm xương buồn
Như sân ga ngun ngút cỏ lãng, quên…
Cuối đường
1.
Buổi chiều này
ở đây
những nhành hoa bắt đầu mục rữa
những con phố xác xao
dài
thinh lặng
buổi chiều này
ở đây
những bàn chân trượt qua vỉa hè nồng gió
những đốm nắng màu xám
âm thầm rơi trên những bờ vai
ở đây
buổi chiều này
tôi đã thấy
những vì sao mòn mỏi chết
trên đỉnh đồi lý tưởng đám đông.
2.
Buổi chiều này
ở đây
khi tôi bước ra từ con ngõ tồi tàn
dòng sông người đang chảy dữ dội
nhấn chìm mọi thứ xung quanh
tất thảy chỉ còn là sự vội vã và vô tình
trên những tàn cây
lũ chim đã ngừng tiếng hót
trên tháp chuông nhà thờ
những tia nắng cuối ngày đang hấp hồi
và trên những bức tường tâm tưởng
bắt đầu xuất hiện thêm những vết cào
nơi này
chiều nay
khi tôi bước ra từ con ngõ tồi tàn
yêu thương bắt đầu rũa xác
trên những bàn tay.