* NGUYỄN MINH PHÚC.
tiễn M. ở ga Sóng Thần
ừ rồi cũng phải chia tay
ga khuya với ánh đèn cay mắt mờ
tiếng còi tàu lạnh chơ vơ
tiễn nhau dưới bóng đêm chờ dần buông
rời tay giữa tiếng mưa buồn
buốt không ánh mắt dại cuồng nhìn theo
đêm rơi sâu tiếng còi nhòe
nửa cào niềm nhớ nửa se nỗi sầu
thì đời là những bể dâu
với chia tay với nghìn sau đoạn lìa
cớ gì một cuộc ly chia
đủ làm vỡ tiếng còi khuya nát hồn
thôi thì nước chảy về sông
người đi cùng nỗi nhớ mong đã từng
mốt mai ...ừ biết đâu chừng
ga khuya tôi lại ngập ngừng tiễn tôi...
*PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
TRÊN TÁN CÂY CUỘC ĐỜI
(Viết Tặng Đăng Huân)
bông hoa dại từng cánh trắng
rụng dần trong lằn roi của gió
dưới buổi chiều nhạt nắng
tôi gã bộ hành cô đơn
đánh rơi những niềm hi vọng
trên con đường bụi. Nhòa . Vắng lặng.
dòng sông mùa thu trôi. Lặng lẽ. u hoài
hai bên bờ cỏ dần đổi sắc
gã chăn bò thả rông lòng mình
cùng những đám mây dạt về nơi vô định
tôi con dế không nhà
dạo khúc nhạc bơ vơ
trên mảnh đất tâm hồn khô nẻ.
trên tán cây cuộc đời
lá lần lượt kết thúc cuộc hành trình dâng hiến
tôi như cánh phù du thức dậy trong đêm
lao vào ánh đèn lòa. Khát vọng. Hóa vì sao!
TIẾNG GỌI
Tôi gọi
Mở cửa ra hỡi vì sao
Vì sao nói: Người về đi, chúng tôi đã không còn nhiệt huyết tỏa sáng
Đêm nay là đêm của quỷ ma
Tôi gọi
Mở cửa ra hỡi rừng già
Rừng đáp: Chúng tôi đã gần tuyệt chủng
Chỉ còn những con chuột nhỏ buồn phiền ngồi nhai tháng năm
Tôi gọi
Mở cửa ra hỡi phố phường
Phố lên tiếng, sau cái ngáp dài:
Người hãy về và ngủ đi
Nơi này chỉ còn những mành sọ phẳng phiu
Và bóng tối bao trùm tiếng mưa rả rích
Tôi gọi
Mở cửa ra hỡi đôi mắt
Đôi mắt mệt mỏi hé ra, rồi nhắm ngay lại:
Chúng tôi đã mất đi thiên chức cửa sổ tâm hồn
Chỉ còn là khung cửa mục phụ thuộc vào bàn tay người đời đóng , mở
Đứng giữa ngã ba đường
Tôi nhìn mọi hướng
Gió mùa đông như gã ngựa bất kham
Xoãi vó trên những mái nhà lặng lẽ
Cười khằng khặc bảo tôi :
-Hãy sống hồn nhiên như chiếc đèn trên ngõ nhỏ
Một ngày qua đời trong sự lãng quên!
TRONG LỚP VỎ MÙA ĐÔNG
Trong lớp vỏ sần sùi của mùa đông
Những bông hoa rạng rỡ xuyên sương mờ
Con chó nhỏ chậm rãi dắt ông già mù
Mỗi khi thấy một cây nấm
Con chó sủa lên
Và ông lão hái cho vào giỏ
Ông lão hát “
Kìa trời êm êm như giấc mơ
Có thằng nhóc nằm ngủ say dưới gốc thông
Con sóc tinh nghịch ném quả sồi
Làm tắt ánh đèn đêm noel
Một bà tiên xuất hiện
Hái những vì sao sáng cài lên trái tim thằng nhóc”
Nghe tiếng hát
Con hổ đang giơ vuốt chực vồ
Bỗng ngoan ngoãn nằm xuống
Đôi mắt lim dim
Ngắm con nai đang hồn nhiên gặm tuyết.
KÌA TÔI BAY
Tôi bay
Bằng đôi cánh chuồn chuồn
Khát khao bão giông hiền như tay mẹ
Tôi bay bằng đôi cánh phố phường
Đói một chiều bình yên như lũng cỏ tuổi thơ
Nhiều khi tôi mơ mình là rắn
Có thể lột bỏ nỗi buồn như cởi bỏ lớp da già
Nhiều khi tôi mơ mình là ngọn đồi
Ngập tràn gió và hoa đồng nội
Có những mùa đông
Tôi làm con chuột nhỏ
Nằm trong hang chờ đợi xuân hồng
Nắng đi xa về kể cho tôi nghe
Bên kia đại dương xa tít
Những con gấu suốt một đời quanh quẩn giữa giá băng
Hạnh phúc với chúng chỉ là ăn và ngủ nướng.
HỖN KHÚC 5
Tôi về ngày hoang tuổi nhớ
1.
Những câu thơ cũng chẳng hiểu nổi mình
Khi gã nhà thơ cố biến mình thành tên điêu khắc tượng
2.
Con chó nằm nhằn chiếc đuôi xám
Bỏ quên bóng chiều giãy chết .sau lưng
Thằng bé hồn nhiên cưỡi giấc mơ xanh
Bỏ quên bờ hiên mầm tương lai úng sắc.
3.
Chẳng biết làm gì
Tôi ngồi thêu hoa lên tiếng khóc
Chán chường rũ mầm trong vườn nước mắt
Tôi tìm hái quả
An nhiên.
4.
Thi sĩ vác bao ngôn từ chạy đua
Nửa đời chưa qua hết bàn tay mình.
5.
Chiều xõa tóc xuống chân đồi
Cỏ hồn nhiên đuổi theo tiếng cười đùa của gió
Cô gái gửi tiếng hát cho những đám mây
Bầy chim trên cành ngừng hót
Tôi thấy tôi vừa mới ra đời
*NHẬT QUANG
Chân Tình