Coi. Hàng cây so đũa. Sân tù
Có gì lung linh trên ngọn khô,
À gió. Cơn gió chiều run rẩy
Run được với gió, thích biết mấy
Nghe. Xôn xao. Mương rãnh nhà giam
Cống thoát nước dơ róc rách chẩy
Chẩy được như nước, còn gì bằng
Hình như có thời ta đã vậy
Phải rồi, một thời, em bước tới
Và bóng cây run trên mặt đường
Dạy tôi cách run trong mắt em
Như ngọn đồi trọc biết nghiêng mình
Run rẩy nhòa nhạt trong đáy nước
Một thời, sống chết sao dễ dàng
Tôi biết sôi sục và hòa tan
Như máu trong cơ thể nồng nàn
Cuốn ta chẩy vào nhau dào dạt
Một thời, mọi thứ đều sẵn sàng
Muốn tới ư , chỉ cần bước khẽ
Muốn rạo rực, chỉ cần thở nhẹ
Muốn ôm, chỉ việc mở vòng tay
Muốn điệu sáo, chỉ việc huýt gió
Muốn bài thơ, chỉ việc lầm bầm
Muốn mường tượng, chỉ việc nhắm mắt
Như tôi thường làm khi xa em.
Ta xa nhau. Bao lâu rồi. Tù đầy
Liệu tôi còn đủ sức nhắm mắt
Mường tượng một thời khắc nào đó
Đi tới. Ngồi xuống. Nhìn
Sửng sốt. Té. Ôm cứng. Và khóc
Hôn nóng từng chân răng kẽ tóc
Nhai dập từng hơi thở nhớ nhung
Nuốt trửng miếng bánh đời khao khát
Xào xạc. Xào xạc. Cơn gió chiều
Run đi. Run nữa đi. Thể xác
Những gân guốc chai đá nhọc nhằn
Đang muốn biến ta thành kẻ khác
Róc rách. Róc rách. Cống thoát nước
Chẩy nhé. Tan nhé. Tâm hồn ta
Những cặn bã cay cú cộc cằn
Bao nhiêu ngày đêm rồi đông đặc
Chẩy được như nước, còn gì bằng
Run được với gió, thích biết mấy
Mường tượng được nhau, sung sướng thay.
Thơ làm trong “bộ nhớ”. Trại tù Z30D. Hàm Tân
Với Thảo Trường, 1987.
Tặng Vật Tỏ Tình
Tặng cho em cuộn dây thép gai
Thứ dây leo của thời đại mới
Đang leo kín tâm hồn ta hôm nay
Đó là tình yêu ta, em nhận đi, đừng hỏi
Tặng cho em một xe plat tích
Xe plat tích nổ giữa phố đông
Giữa phố đông nổ tung xương thịt
Đó là hội hè ta, em hiểu gì không
Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ
Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm
Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang
Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ
Tặng cho em dòng dã hai mươi năm
Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
Bẩy ngàn đêm tiếng đại bác ru em
Em đã ngủ chưa hay em còn thức
Trên chiếc võng đung đưa giữa hai đầu tan nát
Râu tóc trắng phơ trùm kín tuổi mười lăm
Con sông máu tanh dìm chết trăng rằm
Những mặt trời không bao giờ biết mọc
Ta còn đó em ơi biết bao tặng vật
Còng sắt đeo tay, bao cát gối đầu
Hầm chông nhọn gãi lưng, xe vòi rồng rửa mặt
Biết chọn cái nào để gửi cho nhau
Mà gửi mãi tới bao giờ cho xuể
Thôi. Chỉ xin tăng em thêm trái lựu đạn cay
Hạch nước mắt của thời đại mới
Thứ nước mắt không buồn không vui
Đang dàn dụa trên mặt tôi chờ đợi.
Saigon, 1964
Trần Dạ Từ
(Tỏ Tình Trong Đêm)