Níu Bóng Thời Gian
Bởi mùa đông nên quý từng giọt nắng
Trời xa hơn, như chợt buồn chợt vui,
Le lói sưởi dấu chân em chiều vắng
Chân trời sâu, e đêm giấu mặt trời
Bởi mỏng mảnh nên nâng niu thật nhẹ
Dẫu trăm năm đã vỡ tự ban đầu
Giọt thủy tinh lăn xuống bờ mi khẽ
Tự xưa nào mà buốt tới mai sau
Sẽ về đâu khi em chờ sáng sớm
Để ngẩn ngơ nhìn ngày trôi, ngày trôi…
Chiều không vội, ta cũng hoàng hôn xuống
Níu tay đời trong bóng tối chơi vơi
Bởi trăng non nên thương đầu đêm ngắn
Thoảng mây sương cũng ngại gió lung lay
Em nương cửa lần theo trăng chực lặn
Mảnh tình non lay lắt giữa đêm đầy
Mai Rồi Em Nhớ Hôm Nay
Thức dậy, chỗ nằm bên cạnh lạnh,
Không vòng tay hôm trước đã ru mình…
Không nụ hôn đầu ngày đánh thức
Người xa rồi, tiếng bước ngỡ đâu quanh.
Nên em nói, một mai, là thế đấy,
Một mai kia… em sẽ nhớ hôm nay
Bàn tay thầm thì vẫy bàn tay vẫy
Xa, xa dần, một cánh chim bay
Ừ, thôi cũng trống như phòng trống,
Bỏ lại mênh mông một lối về
Mênh mông đêm tối em và bóng
Hiu hắt bên song vầng trăng khuya
Nên em hỏi những khuyết tròn, tròn khuyết,
Là bao giờ… mai ấy sẽ hôm nay?
Sẽ hôm nay, rồi lại mai, em biết
Sẽ mai rồi hun hút cánh chim bay
Sẽ tay vẫy, nụ cười rưng mắt đỏ
Ngày xưa đâu, lặng lẽ nỗi đau thầm
Mỗi bước kéo cuộc đời trôi theo gió
Ngày mai đâu sao chân vội trăm năm