LÝ NGUYỄN
Cha
Cha
Con cứ ngỡ lòng mình đã nguôi ngoai
nỗi nhớ đã phôi phai
theo những tháng ngày dài
mà nào đâu có phải
Cha
vẫn luôn tồn tại
mỗi nẻo đường con qua
Con thấy cha
trong bác xích lô già
đang đạp xe
trên phố
Giữa vô số
những người thợ hồ
trên công trường
ngổn ngang
Những ngày lang thang
nơi núi rừng nắng cháy
con gặp cha
trong nụ cười của người đàn ông ấy
người đàn ông đang vác củi về nhà
trong ánh chiều tà
sơn cước
Rồi khi con
qua những miền sông nước
lại thấy cha ngồi
ngược sóng đón bình minh
trong dáng hình
người ngư dân
rám nắng
Con cứ ngỡ
lòng mình đã lặng
đã nhẹ nhàng khi nghĩ về cha
nhưng
trái tim thật lạ
vẫn nhói lên khi con gặp lại người
trong những giấc mơ
như giấc mơ đêm qua
trong giấc mơ
con cõng cha
cõng cha...
Sắc không
Đời sắc sắc không không
Đến rồi đi mãi mãi
Có còn gì ở lại
Nơi thế gian vô thường
Thì thôi
không luyến thương
Kia phù du danh lợi
Đây khổ đau diệu vợi
Buông
để về an yên
Người ở lại hãy quên
Và xin
ngưng thương nhớ
Chữ duyên và chữ nợ
Bây giờ là chữ không
Xin người thôi ngóng trông
Thôi vấn vương người nhé
Để người đi bước nhẹ
Cõi tạm này rời xa
Sống như một đóa hoa
Đi rồi hương lưu lại
Chẳng mong còn sắc mãi
Bởi sắc không - vô thường
Vẫn muốn đợi anh một chút nữa
Vẫn muốn đợi anh một chút nữa
Một chút nữa thôi trong khoảng xuân thì
Vẫn muốn níu, vẫn luyến lưu chưa dứt
Chưa muốn buông dù người đã biệt ly
Bao lâu rồi từ khi anh ra đi
Ngày với tháng, em không còn đếm nữa
Vẫn chưa ai khiến tim em mở cửa
Bỏ mặc đời, em bạn với cô đơn
Xa em rồi anh chắc có vui hơn
Người yêu dấu, có lạnh không anh hỡi
Có trống vắng, có nhớ em vời vợi
Phía không em, đời có thấy hững hờ
Phía không anh, đời như một cơn mơ
Cơn mơ ấy em độc hành bé nhỏ
Mặc bao người trao em lời ngỏ
Tự dối lòng, anh vẫn ở đâu đây
Bởi trong em tình đó vẫn còn đầy
Có vơi đâu mà cần ai thay thế
Anh đừng buồn khi em còn đơn lẻ
Dù không anh, em vẫn sẽ mỉm cười
TRẦN VẠN GIÃ
Dư hương ngày cũ
Theo em theo những cánh cò
Theo em cũng bởi tiếng hò khoan đưa
Rơm khô phơi đất đồng trưa
Đời anh bùn rạ nắng mưa đã nhiều
Cái thời trai trẻ mình yêu
Hát câu ai bắc cầu Kiều anh qua
Cái thời ngồi dưới bóng đa
Thả tình theo khói là đà bến quê
Trăng nghiêng nghiêng xuống lời thề
Chiến tranh biết có ngày về hay không
Bây giờ tìm lại nguồn sông
Em câu hát cũ phiêu bồng nơi đâu
Bây giờ tóc bạc mái đầu
Theo dòng năm tháng dãi dầu biết bao
Biết thương từ những ánh sao
Để dư hương cũ rơi vào trong thơ.