chúng tôi đã ngồi rất lâu
xuyên từ thế kỷ sang bên rìa thế kỷ
thời gian cơ giới và ánh sáng vật lý
đổ đầy sự trì trệ
lênh láng những chiếc bàn vuông những chiếc ghế tròn
trận chơi của những cặp mắt mỹ học đôi tai thẩm âm chiếc lưỡi định giá và vỏ não hằn rãnh sâu định kiến
đốt chính mình khét mùi của những đĩa dầu cặn
chúng tôi khoanh tròn cơ thể ở chỗ tưởng mình là điểm giao và cắt của rất nhiều vũ trụ
than khóc mà chờ đợi nhân loại lớn lên
mình vẫn hoài là thể mềm khoanh tròn trong 29 chữ cái
ném ra và lại ném ra và lại ném ra
âm vọng chỉ là cái thể mềm mãi khoanh tròn như thế
chúng tôi mãn nguyện vì có đầu có mình có hai tay hai chân hai mắt hai tai và tỷ trọng chất xám to và bự
cuộc tiến hóa tưởng đã lên tới chỗ không còn có thể
nên không đòi mọc thêm tay chân mắt mũi
dù cơn khát là vô cùng
tôi quá thừa ánh sáng
nên luôn tơ tưởng đêm về
buổi sáng tôi đã không còn ngồi ở chỗ quen đốt lên trời chữ a chữ z
chỉ nằm lại tương tư cuộc tiến hóa qua đã lâu rồi
đôi khi rơi nước mắt
____
cho Tím