Cái nắng hanh hao giữa tháng mười
Mà miền ôn đới vẫn xanh tươi
Trời sao đẹp thế vùng phương ngoaị
Chạnh nhớ quê xưa đã lụt rồi
Một cõi giang hà bao gấm hoa
Muôn màu biêng biếc với vàng pha
Người xưa đã viết:” Sơn hà tại!”*
Mình ở xa xôi nhớ nước nhà
Nắng sớm chiều sương chẳng thể nhoà
Bóng hình cố quận cuối trời xa
Vạn dặm trùng dương bao cách biệt
Tháng mười thương nhớ nửa hồn ta
Có những chiều hôm dậy sóng lòng
Máy bay rền rĩ ở trên không
Bay về phương ấy bao giờ laị
Cánh bạc soi lên vạt nắng hồng
Nắng vẫn vàng sao giữa tháng mười
Mùa thu quyến rũ lắm người ơi
Hồn ta rong ruổi chưa hề đợi
Thương nhớ đồng quê ở cuối trời
* “ Quốc phá sơn hà tại” Đường Thi
Ất Lăng thành, 8/2017
Gửi ý kiến của bạn