kín bưng hy vọng
mỗi tối tôi vẫn cố nhắm mắt kín
bưng hy vọng mọi thứ
vẫn còn nguyên
như từ lúc tôi mới lớn khôn và nhìn thấy chúng
và ngửi thấy chúng
và tin tưởng chúng
một khi tôi ngồi bật dậy
đứng lên đi ra chỉ cần mở cửa bước ra
là bầu trời ấy nhúm đất ấy mùi hương ấy
ngay trước mắt mặt mũi tai họng
cùng trái tim
sẽ đập nguyên vẹn cùng một nhịp thở
với chúng
nhưng những sáng hôm sau đó
tôi lại không còn nhìn thấy được điều gì giống như thế khi
tôi ngồi bật dậy
đứng lên đi ra và mở cửa bước ra
kể cả thứ âm thanh quen thuộc
đầu đời
khiến tôi biết nghe biết bắt chước biết nói
và biết viết.
lót lưng chỗ nằm
không biết bao lâu tôi đã lêu lổng thân thế cùng ý nghĩ
không biết bao lâu tôi đã lưu lạc quá xa
con đường bỗng dưng rẽ ngoặt sang hướng khác
lạ lẫm sỏi đá dốc lên dốc xuống
đến khi giật mình nhìn lại
đường gai góc đường
trơ trọi nắng gắt,
và em,
như một bóng cây nhỏ nào đó
bặt khuất sau lưng
cùng núi đồi sông nước chảy thốc vào ý nghĩ khốn cùng
một đêm mưa trốt gió, trôi tuột các thứ
một cơn lốc cuốn xoáy, giật mất lắm điều
nếu còn lại, chỉ là một cơn sốt mất nước
đang đốt cháy phần còn lại
của thân thể
của ý nghĩ
và trí nhớ, đến lúc ấy
chợt thấy mình sống rất tồi một nỗi lụ khụ
co cụm trong góc nứt của thời gian, đang bung mình bay đi
ngược chiều vòng xoay của trái đất
trong khi mùa xuân cứ mãi trổ mầm
lắm niềm vui, thì phiền muộn là nhúm điểm tâm
bốc khói
bao lâu rồi, tôi thật tình muốn lách mình ra khỏi căn bịnh giả vờ ấy, nhưng
nó như men chua mọc nấm
lấm tấm trong não
tôi biết chắc chắn như thế, bởi
mỗi khi đối diện cùng một trang giấy trắng thanh tân duyên nợ, cứ tưởng
có thể phác thảo đặng một hạnh phúc
để em có thể mầng rỡ
nở nụ
trên khúc cây đời sống
đang chỉa nhánh bất trắc
vương ra một hành trình mù mờ sương khói
như những tháng ngày
chúng ta đã đánh mốc làm chứng nhân
ngậm mãi lời biện hộ
câm bặt
.
khi người bạn trẻ bên kia việt nam
gọi tôi giữa khuya với huế
tôi biết
cái ý cố tô đậm lại một sắc màu nào đó
chỉ làm mảnh toan đang căng trên cái khung gỗ
thêm èo uột vô hình
một tay thợ sơn trang trí tường vách
chẳng thể nào hoàn tất được chân dung
một hạnh ngộ
bấy lâu nay hắn mang theo bên mình
như bùa hộ mạng,
như một con số may mắn
trong suốt đoạn đường bất hạnh
.
trong một lúc
như ngay lúc này
tôi muốn trải miếng toan nghèo nàn ấy
lót lưng chỗ nằm
rất cuối.
HHiếu