TÌNH GẦY TÌNH HƯ HAO
NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI TRƯỚC BIỂN
Trước mênh mông
chị ngồi
gỡ từng mảnh cô đơn bám dày những ngón tay thô
ánh sáng soi mòn đêm nguyệt tận
chị ngồi
banh từng nỗi niềm riêng che lấp vết thương vô hạn
biển gió thốc ngang
hàng dương mòn đắm
cơn mưa nghiêng vào nỗi niềm buồn vui thấm đẫm
lòng xa xăm
chị lần mò vào khung dĩ vãng
tắm gội nỗi đau.
Anh bặt âm phía đường mờ chân mây u tím
nơi con thuyền một ngày xa khơi
nơi con thuyền một ngày đi quên về
tiếng con chim hải âu lẻ loi rục rù khản cổ
chị phơi nổi buồn đêm sương
chị khoe mái tóc dày xanh đêm sương
đọt gió cong
hờn dỗi phận người.
Mặt biển huyền bí dấu kín vết anh qua
ánh trăng ảo huyền thương bóng dáng cô đơn
chị ngồi
lặng im trước bao lơn
lặng im trước mông mênh
gỡ từng mảnh cô đơn thả vào lòng biển
bàn tay thô thiển
vẹn nghĩa một đời
chị ngồi...
cuốn lại nỗi buồn cho gió xa buông
ngắm mặt trời lên trên biển.