*TÀN CHIẾN CUỘC
Vô Lý
Tôi thương…
những đứa em của tôi
dù là cùng mẹ cùng cha
hay cùng cha khác mẹ
Thế mà…
có đứa lại bảo
phải cùng 100% huyết thống
mới yêu thương nhau!
Chẳng lẽ…
trước khi yêu nhau
chúng ta có phải
không là những người xa lạ!?
*LÊ PHƯƠNG CHÂU
Dòng Sông Bến Cũ Ta Về
năm mươi năm thoáng chốc
bến cũ ta về đâu đã hẹn
người chờ ai, ai đợi, ngóng chờ ai
dòng sông xưa vẫy tay chào người trở lại
dòng sông cười hoa nắng ủ mây thưa
nắng thơm thảo xoa đầu ta, vàng tay trắng tóc
bến cũ ngàn năm ngậm khúc chia xa
bước lui, bước tới, mắt nhoà theo đoạn cuối
lũy tre làng khô gốc
cây dầu đôi bật khóc
xoè đôi tay đón bóng thời gian
đừng vội vã nói lời ly biệt
tình trăm năm vẫn nuối tiếc tình xưa
ta trăm năm vẫn nuôi ngày trở lại
hơi thở còn vương trên cành mộng nhung tơ
dù thoáng chốc đời buồn vui nghiệt ngã
mấy mùa xuân ta cầm đủ trong tay
hãy nói với nhau ngày ấy
tóc ta xanh, tình học trò, áo trắng tươi màu mực
tim ta rung nhẹ
mắt bồ câu ẩn dụ mối tình đầu
ta bên nhau, nắng vàng phơi cỏ lụa
ánh trăng thanh long lanh nhìn dã tràng vun cát
ta yêu đời, yêu biển sóng nha trang
giọt tình xưa chìa tay nâng tiếng sóng
biển hôn ta, dạt dào ngọt mùi biển mặn
xin yêu ta vì dòng sông không cạn nước bao giờ
biển núi bên nhau, câu ái ân đường mật
thì ta ơi
nhánh hoàng lan nở mãi bến sông tương
cành phượng vĩ kiêu sa màu lục diệp
thì ta ơi
vẫn còn đó người đi, người ở lại
hai mươi năm hay năm mươi năm
kẻ còn, người biệt tích duổi rong
phương trời nào dấu yêu muôn thuở
cũng dòng sông quê thắm đẫm đất trời
người với ta cùng dạo biển hôm qua
người với ta bên nhau cùng ngắm dải ngân hà
tâm tĩnh lặng nhưng lòng chợt nghĩ
sao mai, sao hôm
đầu dây nào cũng thiết tha nhung nhớ
cuộc vui nào cũng sướt mướt chia ly
nhìn nhau, nói với nhau điều gì không thể nói
hơi ấm chuyền tay hoá đá nghìn sau .
*QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
mẹ già
xác người nhiều năm qua
làm phân bón cho rừng lồ ô
ngút ngàn, xanh thẳm
nắng xuyên vòm cao rực rỡ
sương vờn lá
tan vào thinh không
trong cát bụi hoang vu
ai người nằm xuống
ai người vò võ đợi trông
thiếu phụ năm xưa, mẹ già hôm nay
thế kỷ đau thương chất chồng thân xác mẹ
mệt mỏi, trơ trọi như phế tích
mệt mỏi từng lóng xương, thớ thịt
một thời đã qua, một đời sắp qua
còn lại tro tàn mặc niệm