Ở dưới này là cuộc chiến để sống
Là tranh giành từng xăng-ti hơn thua
Người ta trút lên đầu cơn sóng gió
Lại quên bẳn viên sỏi từng búng ra.
Ở trên cao màu trời xanh bác ái
Mây chậm rãi chẳng có chi vội vàng
Cứ trôi mãi không thèm mong tới đích
Vui nhơ nhởn kéo dài miền lang thang
Mây nhẹ tênh bỏ lại sau vật chất
Hồn đơn giản như đứa trẻ lên ba
Sấm hung hãn, mây buông mình đùa giỡn
Chẳng bận lòng trò công kích lão ngoa.
Kìa một đàn thơ trẻ đáng yêu quá
Phía lưng trời dung dẻ nắm tay nhau
Đã dặn lòng từ nay không ẩn dụ
Lời công kích bỗng nhắc nợ ân sâu.
Lục Hân
Gửi ý kiến của bạn