Những ngọn gió tháng 7, tháng 8 hắt thẳng vào người Sài Gòn như những ngọn roi, quất mạnh vào da thịt người "tham gia giao thông". Gió nóng và rát khiến ai đi đường cũng phải có đồ vật che chắn. Găng tay dài, khẩu trang, kiếng đen to bản...Những cô gái chạy xe mà bận đầm ngắn, phải dùng một tấm vải quàng có hoa văn sặc sỡ dài và rộng, che hết cặp giò dài ngoằng để khỏi bị ăn nắng. Xe cộ ùn tắt, tắt, ùn. Nghĩa là Sài Gòn bây giờ như một tổ kiến, những con kiến chạy loanh quanh trong cái nồi rang nóng...
Tin đồn cũng trở thành sự thật. Đó là sự ra đi của những sĩ quan ngụy học tập cải tạo trên 3 năm. Tin đồn rầm rộ cho đến ngày có thông cáo chính thức của nhà nước. Tin đó vỡ òa, như một luồng gió mát thổi lồng lộng vào những tâm hồn vốn đã bi quan, bế tắt. Đó là số đông những người tù được thả ra đang sống lê lếch trên khắp đất nước. Dĩ nhiên trong đó có Phụng và Hoán. Hai người tù cải tạo đã có một thời gian dài sống dưới đáy xã hội, sống tận cùng bằng số.
Nghe được tin từ đài phát thanh "Đài Tiếng Nói VN", đài "Tiếng Nói Nhân Dân Thành Phố...", rồi sau đó được loan truyền trên các cơ quan truyền thông, báo chí cả nước. Hoán như muốn nín thở. Chàng bắt đầu soạn lại những giấy tờ của mình. Từ ngày vào trại tập trung, chàng giao tất cả giấy tờ cho vợ, từ giấy khai sinh, giá thú, bằng cấp, thẻ căn cước...nghĩa là, đến ngày ra trại, chàng thất lạc gia đình, nay không còn gì cả. Hoán chỉ còn mang trong người cái Giấy Ra Trại mà thôi. Cái giấy đã nhàu nhỉ, vàng ố theo năm tháng. Cái giấy này, sống ở đâu, chàng đem theo đó, cất giữ bên mình như lá bùa hộ mệnh...Bây giờ mới lục ra từ cái xách tay cất kỹ trong xó nhà. Còn gì nữa đây, khai sinh, giấy tạm trú, hộ khẩu...Ôi! sao mà nhiêu khê. Chàng là dân ở lậu, sống lơ bơ, lang thang trên các sạp chợ, bị công an truy đuổi, phải tá túc nơi nghĩa trang, nay mới về ở nhà Hương, cũng vẫn là dân ở lậu... làm sao có giấy tờ hợp pháp đây. Tạm trú đã không có được thì sổ hộ khẩu thường trú lấy đâu ra?
Cánh cửa trước mặt được trong diện nộp hồ sơ xuất cảnh đã mở, nhưng đầy phiền phứt nhiêu khê quá. Chàng muốn kêu lên tiếng: Vừng ơi, Vừng ơi, mở cửa. Nhưng cửa vẫn đóng im lìm. Không có một phép màu nào. Không có gì hết. Chàng than thở với Hiền, với Phụng, với Thu với Hương...Nhưng ai cũng im lặng thở dài.
*
Thật ra, khi nghe tin các sĩ quan đi cải tạo 3 năm, được làm hồ sơ xuất cảnh loan trên đài phát thanh và báo chí, thì Phụng và Hoán mừng quýnh lên. Quýnh lên vì sung sướng đã đành, là sẽ thoát khỏi đất nước này, đất nước mình sinh ra mà bị chế độ o ép làm các anh ngóc đầu không lên nổi. Nên chuyện thoát khỏi đất nước, dù trễ bao nhiêu cũng là điều cần làm và may mắn. Nhưng nhìn đi nhìn lại, cả hai đều trống trơn, nhìn từ trên xuống dưới chỉ có cặp đồ nhếch nhác, loàng xoàng, dính vào người, còn thì trên răng dưới giép. Đó là nói về hình thức. Còn về giấy tờ thì mới nguy to. Hoán không còn một tờ giấy nào lận lưng, ngoại trừ cái Giấy Ra Trại. Còn Phụng thì đở hơn, anh một thân một mình, nên khi đi tù, anh nhờ người chị ở Long An cất giữ dùm. Bây giờ tương đối còn xài được. Hôm nay cuộc nhậu có hai mục tiêu quan trọng. Làm sao cho Hoán có đủ tiền làm hồ sơ. Và sẽ giúp Hoán làm lại giấy tờ.
*
4 giờ chiều quán Vịt Thanh Đa bắt đầu đông khách. Hoán chở Hiền, Phụng chở Thu trên hai cái mobilette một xanh, một xám. Loại xe này của Pháp, cũ kỹ trông như con ngựa trời, nhưng được cái bền, ít hư sảng, nên coi như con ngựa trung thành, phò tá hai chủ soái đi trên các con đường thành phố kiếm ăn. Xe chạy xình xịch kéo bánh bằng giây "cu roi", nhưng cũng bền bỉ vượt qua mọi đoạn đường khó nhọc. Nhiều lần nó cũng được rửa sạch sẽ, trông sáng sủa hơn, chở hai cặp tình nhân đi Đầm Sen, Sở Thú, cũng vui đáo để.
Hôm nay Hiền bận đầm. Dáng nàng thon nhỏ nên bận đầm trông rất "mi nhon". Nàng chọn vải màu xanh mạ non, có bông hoa tím trông rất trang nhã, nhẹ nhàng. Trông Hiền chừng từ hăm lăm đến ba mươi là cùng, và không ai tưởng tượng nàng đã có bốn con. Hàng ngày phải đương đầu nuôi bốn cái "tàu há mồm" vừa sức ăn, sức lớn.
Còn Thu diện quần jean xanh bạc màu, cái áo thun vàng bó sát người. Nàng có dáng rất chuẩn, nghĩa là mỏng manh, eo thon, mông nở, thân hình thanh mảnh, trông rất lẳng, hấp dẫn hết sức. Nhất là cái áo thun vàng bó sát người, ngắn củn cởn, để lộ cái eo nhỏ với cái lỗ rún ăn sâu vào trong. Phụng cũng mê cái dáng của Thu, cái dáng đi cong cong như rắn trườn. Theo tướng số học thì nói, cái tướng này đa dâm...Và Phụng đã thử nghiệm trong những lần hẹn nhau nơi phòng trọ. Thu đeo bám chàng, hai tay quàng lên cổ bắt Phụng phải bế mông nàng từ bên dưới, đẩy thốc nàng lên. Cọc đã cắm sào sít sao trong nhau, Phụng vừa bế nàng vừa lắc lư và tiếng la thất thanh của Thu phát ra từ cổ họng khiến nhiều lúc Phụng phải đưa tay bịt miệng Thu lại...Những lúc này Phụng mới thấm câu nhân tướng học của cổ nhân, trường túc bất tri lao. Những lúc Thu lên đồng, nàng như con người khác, gương mặt mụ mị đi, mắt lờ đờ, miệng lảm nhảm và kêu rú lên từng hồi...
Đó là chuyện phòng the của hai người. Còn những buổi đi chơi với nhau hay đi ăn nhậu, Thu lại trở thành cô gái thùy mị đoan trang, một điều anh, hai điều em, nhỏ nhẹ đến thương...Cho nên, không biết những điều làm tình đặc biệt từ Thu, có phải là cái bùa ngãi không? mà đã nối kết Phụng và Thu lại với nhau cũng năm sáu năm nay. Phụng nghĩ, tiền chàng làm ra, chi cho tiền thuê phòng trọ mỗi tuần một, hai lần, đều chi, cũng chiếm rất bộn của chàng rồi. Dù có khi Thu cũng phụ với chàng...nên cứ thế, tuần một, hai lần...Cơn mê xác thịt có thể nói, đã hớp hồn hai người...Duy nhất là Thu sắp đi đoàn tụ gia đình với ông bà già, nên chuyện ái ân, hai người luôn luôn "tranh thủ".
Còn Hương thì "chân không", chỉ là bạn thuần túy với cả bốn người, nên nàng chỉ diện bình thường, quần tây xanh và áo sơ mi trắng, trông thanh thoát. Nhìn Hương nhiều khi lòng Hoán cũng rộn lên, như những đêm chàng đi uống rượu say với bạn, trở về, mười một, mười hai giờ đêm, căn gác vắng lặng, mẹ con Hương đã ngủ say. Đèn phòng đã tắt hết. Chàng tự dưng thấy có lỗi với Hương và mấy đứa con nàng, vì về trễ phá giấc ngủ. Sàn gác chật, chỉ trải được 2 tấm chiếu.
Tấm chiếu của Hương và hai con gái trải bên ngoài, tấm chiếu của Hoán và thằng út bên trong. Trong cơn say tít mắt, đầu óc lùng bùng, cùng bóng tối đồng tình, không nhìn thấy đâu ra đâu, hai tay chàng mò mẫm trong bóng đêm, có lúc bắt gặp cánh tay của đứa con gái Hương, có lúc đụng cặp đùi của Hương. Hương ngủ thường mặc cái robe ngủ mong tanh, vì trời quá nóng, cái quạt máy rè rè cũ kỷ không tỏa mát đủ cho năm con người. Dù say, nhưng chàng cũng còn tỉnh để nhận ra rằng cảm giác thèm muốn xác thịt chàng đang bùng dậy. Tay chàng dừng lại trên cặp đùi của Hương, không biết Hương đã ngủ chưa mà không nghe tiếng động tỉnh nào, chỉ nghe hơi thở nàng gấp gáp lên chút thôi. Chàng đưa tay sờ soạn cặp đùi, bóp nhẹ lên trên và đến "ngã ba quý hiếm". Chàng cảm thấy như có con ma dâm dục đâu đó xúi chàng. Chàng xoa nhẹ lên phần nhạy cảm nhất của Hương, chung quanh tăm tối, tâm trí chàng cũng tối đen như mực. Chàng chà xác lên khu tam giác, hai ngón tay trỏ và ngón giữa cào nhẹ vùng mu, Hương oằn mình, ú ớ. Chàng cứng trân người lên, không biết trời trăng mây nước gì. Vẫn để nguyên áo quần, Hoán nằm sấp lên người Hương, và uốn mình cong lên cong xuống. Hương cũng oằn mình cong lên cong xuống, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu. Như thế, trong im lặng, ai cũng là người tận hưởng khoái cảm, cho đến khi chàng không chịu nổi phóng... ra.
Dĩ nhiên, chàng đó coi như cơn thủ dâm, chỉ lấy hình hài làm động lực để giải tỏa áp lực. Xong, chàng loay hoay chen vào chiếu trong, ngủ với thằng út một mạch. Ngủ vùi. Sáng ra khi mở mắt. Hương đã đi bán bánh mì.
Chàng nhiều lúc không hiểu đó là cơn mơ hay thực. Hương không nói một câu, không phát biểu gì, không khó chịu gì. Chàng cũng vậy. Họ im lặng tự hiểu trong thâm tâm. Chuyện lại lặp lại khi chàng say trở về bước chân lên thang gác. Nhưng vì chàng lúc nào cũng bị Hiền hút đi hết tinh lực, nên những ham muốn trong đêm tối đen này chựng lại, ít xảy ra hơn. Dù có những đêm tối, chàng say xỉn về, mò qua chiếu Hương ngủ, Hương chỉ bận cái robe mỏng manh, không cả quần "xì", như đang mời gọi. Chàng cũng chỉ tới mức đó, rờ rẩm bên ngoài, vẫn để nguyên quần áo... cho qua cơn đòi hỏi. Hương thì oằn mình phía dưới. Thế thôi.
Chàng và Hương vẫn bình thường, vẫn anh anh, em em, như thường lệ, nên Hiền cũng không thấy gì khác lạ, nghi ngờ. Có khác lạ chăng, là Hiền thường đến nhà Hương nhiều lần hơn về buổi chiều, khi chàng đi làm về, và lúc nào nàng cũng ưỡn ẹo, vai kề vai, môi kề môi, má kề má, khiến Hoán giữ không được nên phải "trả bài"...
*
Cuộc gặp buổi tối tại quán Vịt Thanh Đa của các bạn trong nhóm, coi như một cuộc họp khoáng đại của Liêp Hiệp Quốc, với nghị trình là hợp tác giúp đỡ một quốc gia kém phát triển, không có tiền chi trả của một hội viên. Những bế tắt cần được khai thông. Buổi tiệc này có đầy đủ: Phụng, Thu, Hiền, Hoán, Hương, và một người đàn bà nữa tên Đẹp.
Theo Phụng giới thiệu, thì Đẹp là người phù thủy giấy tờ, biến hóa khôn lường, có thể biến những giấy tờ không thành có, có thành không. Cô nàng là chuyên viên móc nối, hay nói bằng một từ thời thượng là "chạy cò" trong việc lắp ghép các gia đình, các cá nhân, cho họ xuất cảnh hợp pháp.
Hoán nhìn Đẹp lần đầu, theo nhân tướng học, chàng biết cô nàng này cũng là tay cao tay ấn. Hàm răng khít rịt, giọng nói miền trung đầy ma chước. Theo Phụng, nàng đã thành công trong nhiều phi vụ, đã đưa bao nhiêu người vượt thoát hợp pháp qua các vụ con lai, đoàn tụ ra nước ngoài...Nay đến thời HO. Dĩ nhiên nàng vẫn mở rộng vòng tay phù thủy, nếu chi tiền đủ cho nàng...
Đẹp, thật ra chỉ cũng là một người bình thường, tầm thường, như những người đàn bà "chạy cò" khác. Thời đại đã tạo nên những người "chạy cò", như một nghề kiếm ăn hợp pháp. "Cò y tế" lo thuốc men, bịnh viện, môi giới bác sĩ phá thai. Giới thiệu sinh đẻ theo phương pháp thụ thai nhân tạo. "Cò bệnh viện" là chạy cho bệnh nhân được khám bệnh sớm, khỏi ngồi chờ rồng rắn trong các phòng khám công. "Cò nhà đất" lo về việc mua, bán, thuê, mướn, nhà đất, hay bất cứ dịch vụ nào liên quan đến vấn đề này. Bây giờ lại đẻ thêm ra "cò con lai, cò HO, cò ODP"...Ôi! xã hội loạn tùng phèo cả lên. Nhà nước xã hội chủ nghĩa theo cơ chế kinh tế thị trường, nên biến tướng rất nhanh. Mọi chiều hướng tiến triển nhanh đến độ chóng mặt...và sản sinh ra trăm, ngàn, loại cò...hoạt động trên mọi lãnh vực trên cả nước...
Đẹp được Phụng phát hiện khi chàng đi bỏ hàng xe đạp và thấy một chú bé lai đang hành nghề bơm, vá ruột xe đạp lề đường. Phụng thật vô tư khi đến gần cậu bé. Cậu bé lai dễ thương, độ mười tám tuổi, nhưng sự cực khổ trong công việc đã làm thằng bé gầy hơn. Chỉ mái tóc quăn và đôi mắt xanh là thể hiện nó là con lai, còn thì từ giọng nói đến cách làm việc, cách sống, nó đều thể hiện một cậu bé Việt Nam, bị bỏ cù bơ cù bất ngoài đường.
Chỗ bơm vá xe của thằng bé lai gần tiệm xe đạp mà Phụng thường bỏ hàng mỗi ngày. Thằng lai thấy Phụng tới, nên lò dò đến hỏi thăm
- Chú bỏ hàng xe đạp bên đó, có bỏ lẻ không, bỏ cho con một ít.
Phụng nhìn thằng bé, thấy thương hại, nên hỏi lại:
- Mày lấy cái gì và bao nhiêu?
- Chú cho con khoảng 5 ruột xe và khoảng 2 bó căm được không chú? Ở đây nhiều khi khách muốn thay ruột xe, con phải vô tiệm mua giá cắt cổ lắm.
- Ừ, nếu vậy thì mai tau đem đến cho.
Rồi Phụng nhìn mái tóc quăn của nó, hỏi luôn:
- Mày là con lai hả? Lai sao không làm giấy tờ đi Mỹ, chớ ở đây chi cho cực vậy?
Thằng bé há hốc mồm:
- Con có tiền đâu mà làm hồ sơ chú.
Phụng "câu" ngay con mồi:
- Mày muốn đi không? muốn thì tau giới thiệu cho, mày không tốn đồng xu cắc bạc nào hết, mà còn có thêm tiền tiêu nữa đó.
Thằng bé tròn xoe mắt:
- Thiệt hả chú?
- Thiệt chứ sao không.
Thế đó. Phụng về chạy gặp cô Hường, người quen cũng là "cò" xuất cảnh, nhưng Hường chỉ là "cò con". Nếu có con mồi thì Hường giới thiệu để lấy chút hoa hồng ăn phở hay mua gạo, chứ không nghề nghiệp gì. Có con mồi nào, thì Hường đều đem giao nộp cho Đẹp. Đẹp mới chính là "cò lớn".
Từ vụ môi giới giới thiệu thằng con lai cho Đẹp, Phụng quen với Đẹp, và sự giao lưu này đã khiến hai người thân nhau hơn. Nay thì Phụng mời luôn Đẹp đi ăn Vịt Thanh Đa, để làm cầu nối lo giấy tờ cho Hoán, chứ Hoán thì tứ cố vô thân, chỉ còn con c. đeo tòn teng dưới háng, còn chung quanh chẳng có gì, nói theo lối bình dân thì trên răng dưới dế...
Đẹp thì quen với những phi vụ như thế này rồi. Chuyện những sĩ quan đi tù về bị mất giấy tờ, không có hộ khẩu, không có giấy tạm trú, tạm vắng, không có chứng minh nhân dân...thì Đẹp coi như "pha". Dưới vùng quê tỉnh Đồng Nai, vùng Đất Đỏ, Đẹp có hàng tá cán bộ thôn ấp "làm ăn" chung. "Cái gì cũng có, món gì cũng ngon", nói theo như một câu quảng cáo về món ăn trong một nhà hàng ăn uống. Giấy tờ gì qua tay Đẹp cũng xong xuôi, miễn là "chung chi" đủ. Đẹp biết tính toán, món giấy nào bao nhiêu, chung chi cho cán bộ xã ấp bao nhiêu, cán bộ huyện bao nhiêu, công an khu vực bao nhiêu, Đẹp đều nhớ rành rọt từng món. Như người bán hàng ngoài chợ, biết giá từng món hàng mình bán ra.
*
Khi đã yên vị trong phòng riêng dành cho khách đặt hàng trước, và qua lời giới thiệu của Phụng, năm người bạn cùng bắt tay với Đẹp, và nói với nhau những câu xã giao thật ngọt ngào, như từ lâu lắm quen biết nhau, bây giờ mới gặp lại vậy. Lời chào hỏi kêu rổn rảng tươi vui vô cùng. Hiền và Thu lo việc đi chợ, nghĩa là kêu món. Những đĩa vịt luộc, những đĩa lòng tươi ngon, kèm theo 2 đĩa tiết canh cho Phụng và Hoán nhậu. Khi tiếp viên mang bia lên, hôm nay họ chơi bia Tiger cho xôm tụ, dô dô lần thứ ba, thì Phụng ngưng uống và bắt đầu vào đề:
- Thưa các bạn đây, chắc các bạn cũng đã biết qua giới thiệu của tôi từ trước, là chị Đẹp đây là người quen của tôi. Chị giao thiệp rộng rải, quen biết nhiều. Chuyên môn lo các việc lo giấy tờ. Tôi không nói chi tiết ra đây, nhưng chắc bạn cũng hiểu, anh Hoán, bạn chúng ta, bây giờ có đủ tiêu chuẩn đi định cư nước ngoài, mà qua cuộc đổi đời, ảnh thất lạc hết giấy tờ. Vậy xin chị Đẹp giúp đỡ dùm cho anh Hoán chút.
Đẹp được mời và cũng biết ý định của Phụng, qua mấy phi vụ Phụng cung cấp "con mồi" cho Đẹp, nên nàng tin sự kín tiếng của Phụng và uy tín của Phụng.
Đẹp lên tiếng:
- Qua anh Phụng, tôi hiểu anh Hoán cần gì. Tôi xin hứa tôi sẽ lo từ a đến z. Các anh chị đừng lo. Về giá, tôi không tiện nói ra đây, nhưng tôi sẽ cho anh Hoán và các anh chị biết ngày mai. Tôi nghĩ mọi chuyện không có gì khó. Các anh chị hãy tin tôi.
Hoán thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng qua khỏi những lo âu, duy chỉ còn vấn đề tiền. Tiền đâu để lo đây chứ!. Như Hiền, Thu và Phụng đã nói, nếu bán cả nhà để lo cho Hoán suông sẻ, thì họ cũng làm...Mang ơn các bạn dĩ nhiên mang ơn rồi...Nhưng chàng vẫn thấy áy náy trong người. Chàng đành tự nhủ: Qua bển được mình sẽ cố gắng cày để trả nợ. Thôi cũng yên một chuyện.
Những tiếng dô dô vui vẻ cất lên, và những lon Tiger tiếp tục được khui ra, chảy tràn cả trên mặt bàn.
Trần Yên Hòa