*Phùng Hiếu
Chợ Viềng!
..
Tôi có mối tình cũ
Chợ Viềng chẳng ai mua
Hỏi đào, đào cười ngất
Hỏi cúc, cúc chẳng thưa
..
Tôi gã trai thành phố
Trót yêu em quê mùa
Đất Nghĩa Hưng nhiễm mặn
Em bỏ bùa tôi mê
..
Cái thưở đường xa lắc
Qua đò mấy chuyến đưa
Cái đêm trăng thanh vắng
Cái giường cũng lắc lư
..
Em bỏ tôi giữa chợ
Mười mấy năm vợ chồng
Sông Hồng chưa kịp tắm
Tình tôi rao bán không..
.
Chợ Viềng mâm tình cũ
Ế chổng chê giữa đời
Em bồi thêm cay đắng
Tôi hờn cả ánh trăng./.
..
*Như Ý Nguyễn Ngọc
Mặt trời quay chong chóng
Thu nắng về rất nhanh
Đêm cưỡi xe bốn bánh
Tám ngựa phi song hành
Gió cào xơ xác lá
Mây vút về miền xa
Chim hối hả bay miết
Hoa chộp luôn giọt sương
Như tên bắn trên đường
Từng đoàn người xuôi ngược
Bụi bay mờ mịt đường
Nhuộm vàng thân đèn sáng
Anh cũng như ánh nắng
Anh cũng là giọt sương
Em là người lạc bước
Trên con đường anh qua
*Lê Thanh Hùng
Bước qua lối mộng xuân thì
Em, người đàn bà đi qua thời vụng dại
Dỗ giấc hoàng hôn, ngoái lại tuổi ba mươi
Tia nắng cuối ngày, treo tiếng cười trẻ mãi
Hoa trái còn đây, rờ rỡ nét xanh tươi
*
Ngưởi đàn bà xuân thì, tròn căng mộng tưởng
Nắng nhạt đã phai dần, vơ vẩn lần quanh
Nghiêng lệch đôi vai trần, ngần ngừ độ lượng
Chao đảo ngày đi, cơn gió mới dỗ dành
*
Quẩn rối lòng miên man, nổi niềm cay đắng
Sao nắng cứ đong đưa, ngang dọc đường quê
Nghe xa vắng bến xuân, ru chiều phẳng lặng
Có mỏi mòn chưa? hoa cỏ lạc lối về
*
Em cứ đứng bâng khuâng, bên đường bất chợt
Nắng quái trùng triềng, dang dở bước phiêu linh
Như còn nguyên đây, thiếu phụ hồng phơn phớt
Sữa làm sao cái sai đã đúng quy trình
*
Đừng hoang tưởng có một hôm nào ngựa trắng
Sẽ đón em đi, trong nắng sớm nuột nà
Hạnh phúc đã đan cài khổ đau dai dẳng
Mà tự mình phải bươn trãi để vượt qua...