SOI BÓNG NHỚ THANH TÂN
Có vết tương tư len qua buổi chiều bên kia
có tiếng ca ai cất lên sánh màu mùa thu
nỗi nhớ được cất giấu trong ngàn nỗi nhớ ngày xưa
chiều nay ngồi dậy
nâng phím đàn
rồi ngân.
Nghe bầu trời đang như cái chảo khổng lồ đen ngòm sắp ụp xuống bãi cỏ
bãi cỏ úa từ ngàn năm trước
mùa hạ hờn dỗi cơn nắng quái đã rắp tâm hành hạ màu xanh
nhưng vì bài thơ có anh
cơn mưa chiều nay rất đẹp.
Cơn mưa chiều nay rất tuyệt
trong tưởng tượng em
nét vẽ của anh có em cuộn mình cong con sâu chiếu nhỏ
ôi chiếc chăn bông
chiếc chăn bông nghe mưa rỏ đều trên mái
nỗi nhớ lại bò ra
trên vũng mưa vừa đọng
soi bóng mình thanh tân?
KHÉP
Khép lại tiếng thu
mơ tà áo vàng bay chiều gió nhẹ
hơi thở quen cứ ấm nồng như thế
bờ vai em ngọt mùi
hương mùa nắng vừa lên.
Khép lại tiếng hoàng hôn gõ nhịp vào đêm
đem màu trăng dát sợi thơ vàng óng
màu xuân chín trên vành môi thơm mọng
chiếc lá trên cành quên tuổi rụng
tìm yêu.
Khép lại khúc tình buồn
vừa phong kín rong rêu
nghe màu lá vàng thêm mùa thu cũ
ôi tiếng đêm nồng sâu tục luỵ
ta khép lại nỗi mong chờ...
người biết đấy vì sao?
ĐOẢN KHÚC RỜI CHO EM
Em đừng chạy trên đám cỏ muốt xinh
những cọng cỏ mềm khóc đau
em cũng đừng chạm vào nhánh cỏ gai
chúng sướt da em âm ỉ máu.
Ngày xanh mầm trên cao
em hãy lắng nghe những thanh âm từ đất
những cung bậc sinh sôi nức nẻ rạt rào
như tình yêu anh
sâu lắng ngọt trào.
Anh cõng trên lưng đoản khúc ngày mơ
đi qua ngây ngô nắng
những vạt mưa mau
nhưng em đừng chạy trốn
ngày âm u huyền hạ
Khi cơn nắng tìm ánh đổ mùa ngâu
thảm cỏ sẽ xanh màu
tình yêu anh dành cho em
dẫu những đoản khúc rời
vẫn không hề buông nhau
xin em đừng bước qua đám cỏ gai
đau lòng bàn chân anh.
ôi tiếng đêm nồng sâu tục lụy...
-Thơ chừng mực mà mê đắm quá