Là chúng ta
Chúng ta chỉ sống
như chúng ta… là
chúng ta… sống như
những kẻ lên đường
uống cốc rượu chợ
quê và đi bằng
đôi chân trái tim
cốc rượu chợ quê uống cùng mai thảo
nơi miếu đền
chưa trễ
uống cùng trần thị nhã ca
ngâm nhã ca mới
chưa sớm
hay uống cùng nguyễn tường tam
vẫn là đúng hẹn
bên dòng sông thanh thủy
cốc rượu chợ quê và đôi chân trái tim của bình nguyên lộc
bước
mê mê ảo ảo trong rừng mắm
hay của ngô đình nhu bước lặng lẽ trong không gian
hai nẻo
chính
đề
bởi vì
chúng ta chỉ sống
như chúng ta… là
chúng ta… sống như
những kẻ lên đường
cùng
với thanh xuân khế iêm
cũ
hay nguyễn lương vỵ mới
viết
trường ca âm tuyết đỏ thời gian
bởi vì
…những kẻ lên đường
uống cốc rượu chợ
quê và đi bằng
đôi chân trái tim
Nhập Xuyết
Chúng ta sống. Chúng ta vừa vụt chết
Đến nơi này vừa bỏ lại nơi đâu
Căn phòng xám bức tường loang cũ hệt
Bóng hơi hường xa đó lại về nâu
.
Nâu phảng phất. Nâu cười. Xanh kiếp kiếp
Vàng vỗ về yêu đỏ vẫn vi vu
Lam nhập tím núi ghì sông. Nhập. Xuyết
Biển yêu mồ xương trắng. Biển còn ru
.
Chúng ta chết. Chúng ta vừa vụt đến
Gặp nhau lần sau cuối. Gặp từ đây
Bóng nhau xuyết. Nâu về. Sau cửa khép
Mở liên mùa liên kiếp việt nam. Bay
.
Bay phiêu hốt bay vào xuân. Điểm. Nốt
Mê lồ bay điệp khúc gái mê trơi
Gái trinh trắng điểm hòa âm. Nhập. Đốt
Đóa hương lò dâng tổ quốc ta ơi
.
Chúng ta đến. Chúng ta vừa vụt khuất
Bức tường loang cũ vệt áo hường xưa
Căn phòng xám vú hường nâu. Ủ. Uất
Núm trăng lồ phơi bạt suốt mầu mưa
.
Mưa ngả ngất cong mưa vòng hất hột
Hất ta bà rơi đắm bản trầm ca
Thong thả đắm trên dòng sông tuyệt mới
Mới như tình yêu. Cũ. Chúng ta
.
Chúng ta khuất. Chúng ta vừa vụt hiện
Hiện về đâu rồi cũng khuất trong nhau
Sông núi ngày đêm thịt xương sáng tối
Trộn đều. Linh hiển vẫn còn. Đau
.
Linh hiển còn đau còn trở lại
Việt trở về nam biển bói người
Chim bói mộng cánh đồng nâu bói hạt
Chúng ta về linh hiển bói nhau ơi
Bức ảnh ba chiều
Hợp khúc. Viết cho Ngày Đau Buồn của Quê Mình
Hợp khúc này gồm 3 tiểu khúc:
1/ Viên Đạn Cuối Cùng: Người đàn ông đi vào chiến tranh cho đến khi tàn cuộc
chiến (Bi tráng, viết 7 chữ)
2/ Mộng Du: Người đàn bà di tản, bỏ đi, mang theo mãi ký ức và vết thương không
khép lại (Mơ mơ, đắm đắm, viết 9 chữ)
3/ Bức Ảnh Ba Chiều: Người đàn bà già đi, cùng với thế hệ sinh ra sau chiến tranh, cả hai đẹp như linh hồn câu chuyện kể (Thơ ngây, tươi tắn, viết 5 chữ)
.
Viên đạn cuối cùng
Người đàn ông đi giữa hoàng hôn
và những căn nhà xiêu đổ đi
giữa cuộc tình tay ba với người
đàn bà và với một con đường
dang dở con đường chẳng bao giờ
đến được người đàn bà chẳng bao
giờ đến được và đi như lũ
cuốn đi những bọt đời đời bọt
những con đường đâu đến đến đâu
ai chọn ai ai chọn gì ai
mà đi mà bấy lâu như mọi
người đi mọi người đàn ông đi
giữa chiến tranh giữa hoàng hôn và
quê nhà khói lửa ai đổi cuộc
tình tay ba cho giấc mơ mà
giấc mơ chín đỏ rồi giấc mơ
sẽ hiểu con người bỏ quê hương
hay quê hương đã bỏ con người
và chị hối hả vất em thơ
cho đám đông mẹ già quắt queo
gập mình vất đàn con cho biển
và người đàn ông đi giữa hoàng
hôn đi tìm nơi chôn cất hay
chẳng nơi nào chôn cất bởi vì
dang dở vì bức ảnh ba chiều
vẫn còn dang dở vẫn còn thiếu
một chiều cho hơi thở… của người
đàn ông với viên đạn cuối cùng
.
Mộng Du
Nếu còn một cơ hội để quay trở lại
với cuộc đời này anh có còn gặp lại
em không gặp lại buổi chiều không khi mà
tất cả vẫn còn lung linh trong ánh sáng
trong đường tơ kẽ tóc của thời gian nơi
bờ bến xa xăm chúng ta lại lên đường
trên nẻo đi về mồ chôn kỉ niệm chiếc
cyclo chở giấc mơ trở lại đô thành
và người dân thức dậy sau giấc ngủ mở
cửa căn nhà cho giấc mơ vào trú ngụ
khi những vì sao chết vội trên dòng sông
trắng cuộc đời ta cuộc tình ta tái hiện
nhưng dòng sông nào cuộc đời nào và cả
buổi chiều biêng biếc nữa ai tìm ra căn
nhà giấc mơ nẻo đường biêng biếc ấy và
cả đô thành cả người dân của một mùa
cỏ hoa biêng biếc nữa những người dân một
lần sinh ra nơi đất nước gọi tên là
đất nước việt nam mà quay lại làm gì
gặp lại gì khi cuộc đời không trở lại
khi giấc mơ giã từ hơi thở mơ mơ
và thở thở đã lâu rồi hay chỉ mới
vừa đây mà tưởng rằng ai về như thở
hay chỉ là mơ mơ và thở thở để
rồi nếu còn quay trở lại yêu trở lại
anh có còn gặp lại em không ở nơi
đất nước được gọi tên là biêng biếc ấy
chúng mình sẽ nương theo tốc độ chết của
những vì sao tốc độ sống của chiều rơi
và khoảng cách lửng lơ của cuộc lên đường
.
Bức ảnh ba chiều
Người đàn bà đánh mất
thời gian đánh rớt tuổi
mơ đánh tháo tự do
cho cuộc đời điên đảo
kể cho cô cháu bé
bỏng nghe về một nơi
gọi là đô thành… là
giấc mơ… mùa cỏ hoa
biêng biếc… giọng bà kể
mơ hồ như cố vẽ
lại bức ảnh ba chiều
lên tâm trí tuổi thơ
bức ảnh đẹp buồn như
trái tim đánh tháo cho
cuộc tình dang dở với
người đàn ông đã mất
người đàn bà bỏ đi
và tất cả biến đi
biến đi từ thành phố
mất tên và mùa cỏ
hoa mất tuổi cô cháu
bé bỏng nghe bà kể
và thiếp đi thiếp đi
như cuộc đời chưa là
cuộc đời chưa thành cuộc
đời chỉ là câu chuyện
kể và cô bé bước
đi mơ hồ theo… bức
ảnh theo hơi thở phập
phồng như bức ảnh đã
hồi sinh với cuộc đời
chưa bao giờ có thật
với bà tiên bước ra
từ tâm trí trẻ thơ
lời kể người đàn bà
và… giấc mơ có thật