Khi chúng mình sống gần nhau em rất ghét
lúc nào anh cũng nghĩ tới đổi mới thơ
vườn rau héo khô không chịu tưới
nồi cơm điện bữa sống bữa khê
lên face suốt ngày đùa với các cô các cậu
Nhưng mỗi lần em đi ngang qua phòng văn
lại thương anh vật vã con chữ
mặt thần ra như người nhập vong
em biết anh chả có cô nào đâu
ha ha anh đang tìm tứ
(mấy ông thi sĩ là chúa đa tình nghĩ tới bóng hình
nào làm sao em biết, có khi anh cũng không biết anh nghĩ tới ai, em biện hộ dùm anh đấy nhé!)
Bây giờ anh đi xa con bé nói ông ngoại lên trời rồi
em ngồi lục lại các tin nhắn, bạn anh rủ cà phê anh, dặn dò em tới giờ gọi anh về ăn cơm không phải em thương anh đâu
ấy là em thương thi sĩ ăn một mình trông hẩm hiu buồn tủi lắm
Em chấp nhận em không phải là người duy nhất của anh (không đời nào duy nhất nếu lấy chồng thi sĩ)
nhưng là người duy nhất sau cùng chịu đựng anh với những con thơ đồng bóng
em mong tất cả những người tình của anh về thăm anh lần cuối
em tha thiết mời họ
em không cần biết anh phải trái thế nào với họ
em chỉ muốn chồng em vui trước khi về cõi mô tê
Em hiểu nỗi cô đơn thi sĩ khi chọn cho mình một con đường
(con đường bị nhiều người xa lánh)
con đường ấy đúng sai em không đủ khả năng lượng định, em chỉ biết có anh
Anh đi xa rồi Hán, Hồ đều tưởng nhớ anh
là em vui
Một người lính lưu vong thi sĩ
Nguyễn Hàn Chung
Oct 11.2019