Đêm hồn trăng vỡ
Mùa tang khốc trần gian!
Những hồn người ngợp thở
Run rẫy kêu than
Cả thế giới trăng úa
Cả nhân loại bàng hoàng
Tôi lặng ngồi xó núi
Ôi! Mùa Đại dịch cúm lây lan!
Đêm hồn trăng vỡ
Người nằm chết biệt giam
Những hồn người ngợp thở
Cả thành phố kín khẩu trang
Bọt nước bay trong gió
Yêu nhau không nói năng!
Em ơi! Đừng hoảng sợ
Đừng giương mắt ngó chi Tử thần.
Đêm hồn trăng vỡ
Mùa xuân chết lặng câm.
Những hồn người ngợp thở
Hoa lá cũng thiếp quên rằm
Tôi lặng lẽ cúi đầu cầu nguyện
Phép màu Hồng ân...
Ôi! Đêm hồn trăng vỡ
Mùa Hỏa ngục trần gian!
Trần Thoại Nguyên
Gửi ý kiến của bạn