đúng 10 năm rồi. thật chóng.
những gì qua đã qua. chỉ những thứ ở lại thật buồn.
ngày tháng không chảy ngược
những đứa bé đã lớn lên
tối. nằm chơi dưới bàn viết của ông. thấy ông gạch thật đậm trên những con chữ. rồi vo tròn tờ giấy. rồi vứt vào sọt rác ngay dưới bàn. thật đều đặn. và sai đi đổ. vậy mà chiều đã bị ông la. với những tờ giấy cũng được vo tròn. và vứt đi. vì làm không ra bài toán.
người ta không thể giúp người khác khi chưa giúp được chính mình
đau không bố. có chứ con. rồi thiếp đi. câu trả lời ngắn vậy mà ngập ngừng đến nhiều lần. chắc phải đau lắm.
ly rượu vo trên tay. khề khà. thuốc lá. giọng nói ấm. tuyết tràn hiên ngoài.
nguyên soái của một dòng thơ. đó là nhất. phải nhớ. đừng đụng vào.
chiếc chiếu hoa. với những chỗ ngồi đã định vị.
khu rừng với những cây đại thụ nghìn năm. những bóng tàn phủ trùm. như cô bé alice đã lỡ lạc vào. và không thể tìm được lối ra. đến tận hôm nay.
người bác sĩ nói 6 tháng. những câu hỏi ngược lại. thừa thải. cố không tin. sao lại có thể nói như vậy được. có thể nói khác đi được không. những lời khẩn cầu. âm u.
cứ tụt dần vào tuyết. tuyết lên tới chân. tới bụng. cả người chìm vào tuyết. kín bưng trắng toát. lạnh kinh khiếp.
chạy xe như điên. qua mặt. bóp kèn. nhưng lại không biết phải đi đâu.
trống. vắng. trơ trọi. chới với. và lạnh. đến mụ mị.
ra mộ ông. đốt hương. đốt điếu thuốc. rồi khóc. những giọt nước mắt lún thật sâu vào tuyết. ngồi trong tuyết trước mộ ông. đất trời mất dần. tối mịt mùng.
một nửa sự thật không phải là sự thật
những ngày cuối. đến với ông. lo ông uống thuốc. lo ông bữa ăn. rồi ra ngồi một góc. máy thở. ống dây. cái mền đắp tận cổ. những cuốn sách trên bàn cô đơn. ông nằm một góc khác. xót xa nhìn ông.
loay hoay tìm giấy bút viết bài thơ trong xe khi đậu ở một nơi nào đó đã không còn nhớ. ông vừa ra đi. mòn mỏi. chiều chủ nhật. phố hoang. ai vắng. trời xám chì. nặng buốt. và khóc trắng.
đừng dây vào ba cái đó. không có ích gì đâu. còn nghèo rớt ra.
nếu như thế sao tìm ra. vực thẳm có hà nội dưới đó. sao biết được. đã không còn cô độc. và để lần nào đến springfield. sanfrancisco. đụng những con dốc chúi đầu. thì đều có những chúi đầu nỗi nhớ. về màu. về nét.
trời tối như bưng. đèn đỏ lòe. chớp tắt trước nhà ông. chạy vào. những người bản xứ lạ hoắc. ông nằm trên một chiếc xe đẩy. không một chiếc mền đắp. ông co rúm. hét toáng lên. lạnh quá. sao không đắp mền cho ông. họ bỏ ông lên xe. chiếc xe có đèn bập bùng như ma trơi. những tiếng động chói tai. chiếc xe và ông chìm vào bóng đêm hun hút. tiếng khóc rưng rức đâu đây.
thế mới ghê. 20 tuổi. đã nói lớn được. như vậy.
dạ. thì bây giờ có loa. đâu cần phải lớn tiếng. những tiếng cười rung rinh. cái hình ảnh. cái âm thanh. cái màu. cái sắc. và cái chữ. đã lột xác.
bão tuyết. những chuyến bay với hàng chữ cancel đỏ chói. chới với. làm sao về. phải về cho kịp. chạy vòng quanh. xin được xếp chuyến về. sớm nhất. khi đường bay mở lại.
ông đã vào hospice. từ sân bay chạy một mạch vào tìm ông. ông mê man.
không. làm cho ông tỉnh dậy dùm. hãy cho ông tỉnh dậy. lời nói dội ngược. có ai nghe không.
nắm tay ông. xiết tay ông. nói với ông. giọng thầm. đã về. về để gặp ông. một lần nữa. một lần sau cuối. ông yên tâm ra đi. ra đi thanh thản. ra đi bằng an ông nhé. có các bạn ông ở nơi đó.
ông xiết nhẹ bàn tay. cái đau dâng lên ăm ắp. và tràn đến tận cùng.
vâng. biết đã mất ông. vĩnh viễn mất ông.
và tất cả chơi vơi
chạy xuôi theo những chiếc lá khô. vòng vèo theo những con đường ngắn trong nghĩa trang. luồn lách. và rung khẽ vào những nhành cây. đó. cơn gió. cơn gió đã về. đánh thức những búp lá nõn. và còn cả nắng. nắng thả mình. nắng khui bật từng mảng tuyết. nắng cười giọng vàng óng ả. và nắng nhỏ từng đốm trên bia mộ ông. mùa xuân trở lại. trở lại lần thứ mười
có 10 vuông gió. có tròn búp lá. có 10 khuôn nắng. có vàng từng đốm.
có 10 lần xuân. có một người. đến viếng ông. và thắp 10 nén hương.
bố ạ. mọi người vẫn vậy. đã gìa đi. đã lớn hơn.
bố ơi. đã là 10 năm. con nhớ bố. nhớ bố lắm.
Đài Sử