*Lê Thanh Hùng
Qua Tiểu Cần
1
Mướt rượt đồng bằng, gió rỗi vờn xoay
Nắng rôn rốt tràn cành tơ non biếc
Em đang mê mãi thu công vén việc
Lắt xắt ngày theo gió cuốn mệt nhoài
Đường anh về, qua Miệt xẻo Cần Chông
Vùng đất thấp, gió mùa đi lạ lẫm
Vẫn hồn nhiên một ân tình nồng ấm
Mặc con sóng nghịch bờ lèn bến sông
Trong mênh mông, bóng nắng đổ chao nghiêng
Tan lễ sớm, bến Cầu Quan lóng lánh
2
Rực rỡ sắc màu mờ trôi sắc lạnh
Dòng Hậu Giang e ấp nét hoa duyên
Mướt rượt đồng bằng, nhịp sống trôi êm
Bên phố chợ, tiếng đời reo hối hả
Nét rạng ngời bao người quen kẻ lạ
Xởi lởi đưa tiếng mời rao ngọt mềm
Nắng đã vàng chưa? Loay hoay trên đồng
Em bước vội, nhịp thời gian lắng đọng
Cơn gió mới thổi qua vườn lóng ngóng
Rớt trâm cài ghim một nỗi nhớ mong...
*Lê Kim Thượng
Chiều Say
Ngày đáo xứ em buồn dễ sợ
Nơi đây mù mịt khói quan biên
Chiều say chợt nhớ về phố chợ
Thương ta đời oằn gánh oan khiên
Rừng dựng chân mây rừng u tịch
Đường xa hiu hắt bóng nhạn về
Thời mạt dấn thân lầm Đất Trích
Thương quê nhà lạc nẻo sơn khê
Lâu nay xuôi ngược dòng định mạng
Mõi vó trăm năm bước thẫn thờ
Núi chắn, rừng ngăn, chiều lãng đãng
Thở một tiếng dài động căn cơ
Lâu riết đâm khùng như trái đất
Cũng vu vơ hết sáng lại chiều
Hát quẩn quanh bài ca tàn tật
Lòng nhớ nhà quyện khói hắt hiu
Buông thân rớt xuống đời khinh bạc
Tráng sĩ buồn thiu một chỗ nằm
Lâu năm sầu dấy lên bát ngát
Về đâu, về đâu, cuộc trăm năm?
Rượu uống, đôi khi cuồng bất tử
Túm áo người xưa đòi ấn Công Hầu
Không lẽ suốt đời làm lê thứ?
Nhớ kiếp xưa, đội mảo mang râu
Thương ta trọn một đời mây nổi
Theo bóng Quan trường lắm gian nan
Bây giờ người trốc trơ già cỗi
Vỗ bụng mình thấm ý cười khan!
Nha Trang, tháng 4. 2020
*Vân Phi
nghe trong đồng đất nẩy mầm
ngồi đây một xíu để nghe
cánh đồng kể chuyện mùa về đêm qua
ngồi đây một xíu thôi mà
để nghe hạt thóc thật thà nói thương
nghe thơm hạt nắng trong vườn
nghe cây bồ ngót du dương đánh vần
gà con nhặt thóc ngoài sân
nhặt sao hết hạt tảo tần gà ơi
ngồi lại đây
một xíu thôi
nghe quê san sớt đôi lời tri âm
nghe trong đồng đất nẩy mầm
lời cha dáng mẹ âm thầm bên con
ngồi lại nghe
nắng rất giòn
đổ vào vách nhớ vạnh tròn lóng tay
ta ngồi nhớ một cơn say
thấy mình ở trọ giữa ngày chiêm bao...
*Nguyên Lạc
Vết Thương
1.
Hai mươi năm đời vốn đã buồn thiu
Từ lúc gặp em ta hết tên liều
Yêu những con đường thương đôi mắt biếc
Thơm tóc em bay... Thương lắm... rất nhiều!
Tà áo Văn khoa trắng cả buối chiều
Mắt liếc dao cau chém hồn ta tiêu
Chân sáo bên nhau nhạc tình quán vắng
Môi son ngon nồng... Yêu biết bao nhiêu!
Tạm biệt Sài Gòn lòng sao không đành
Trong hồn lính trận ngực ngải trầm ngoan
Đâu biết từ ly rồi là mãi mãi!
Trại thẳm rừng sâu mất dấu kinh thành
2.
Mười năm ngục tù dã nhân trở lại
Hụt hẫng bơ vơ ngã cũ thị thành
Hàng me gục đầu sáng chiều hiu quạnh
Biết tìm em đâu? Mây trắng trôi nhanh!
Lối cũ trường xưa tám hướng đường thành
Một con dã nhân lên xuống loanh quanh
Mười năm không gặp con tim rướm máu
Nhất quyết tìm em cơ khổ cũng đành!
Một câu trả lời sấm động trời xanh
Con tim dã nhân dao chém tan tành!
Ngày ấy tang thương có người vượt biển
Cuồng nộ trùng dương...
Thôi nhé phải đành!
Thôi hết còn đâu
Xa cách nghìn trùng!
Thôi hết còn đâu!
Còn gì mà mong ...?
3.
Bao tháng năm qua thời đó cố quên
Tháng tư trở về mưng mủ vết thương
Mỗi tháng tư về rượu say để ngủ
Rượu vẫn không say!
Đầy mắt cuộc tình!