Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Thắp ngọn đèn khuya để sáng đêm,
Thơ sầu tôi viết gửi anh xem.
Chông chênh ngoài ấy ra sao nhỉ?
Mây lạc không về trong mỗi đêm.
Bận bịu trăm nghìn chuyện áo cơm,
Kinh thành môi lạnh nhạt màu son;
Đường đi trăm hướng chưa tìm thấy,
Vẫn cứ loanh quanh nẻo cỏ mòn.
Từ thuở nào kia nắng chửa về,
Lòng hoang vẫn ngập bốn tường the.
Chiều nay gió bấc lên cơn lạnh,
Mùa cũ vừa qua theo bánh xe…
Thơ vẫn vu vơ chuyện đất trời,
Viết trong tưởng tượng thế mà thôi.
Tôi chưa hề thấy như anh thấy,
Bốn vách tường vôi che mắt tôi.
Tay viết bâng khuâng lòng ngập ngừng,
Nơi đây anh đọc thấy gì không?
Vẫn trang giấy trắng là trang giấy,
Nào có ra gì chuyện thế nhân!
Anh đã đi qua mấy đoạn đường?
Những tầng cao cửa kín phong sương?
Những miền hoang rộng trong thiên hạ?
Những cảnh xa hoa của phố phường?
Hãy đọc nhiều đi, nhớ đến tôi
Thế là an ủi đấy, anh ơi!
Hôm qua vừa gặp người năm trước,
(Áo trắng màu tang duyên biếng tươi).
Kể chuyện năm xưa mãi ích gì!
Từ mùa thu lạnh ấy anh đi…
Người kia đã có lần qua bến,
Đò đắm dòng sông tuổi giở thì…
Tôi biết rằng anh sẽ bảo tôi
Đừng bao giờ nhắc đến - Anh ơi!
Bảy năm lâu đấy, nhưng tôi chắc
- Anh vẫn chưa quên được bóng người.
Đừng dối lòng đi, thôi nhé anh!
Mưa thì cỏ mọc lại tươi xanh.
Chiều nay mây xám về ngang ngõ,
Biết đến bao giờ hết chiến tranh.
Huyền Chi