Bây giờ nơi xa ấy…
Anh bây giờ xa lắc
Em vẫn là em xưa
Về ngang con phố cũ
Nhớ thương mấy cho vừa.
Qua nhà anh thuở ấy
Khung cửa đóng then cài
Thời gian và ly tán
Như vầng trăng chia hai.
Người đi xa mấy nẻo
Phố chôn chân dặm dài
Gió mùa xao xác thổi
Nghe rét về ngang vai.
Bây giờ nơi xa ấy
Tuyết còn bay trắng trời?
Gió lùa qua tóc bạc
Có nghe lòng chơi vơi?
Chiếc là thu phai
Cồn cào nỗi nhớ
Người đàn bà đứng tựa vào mùa thu
Quay lưng lại trước mùa đông lạnh giá
Quê nhà giờ xa xôi quá
Biết tìm đâu một sợi khói lam chiều!
Mùa thu biết mình vắng vẻ đìu hiu
Nên cứ vô tư xào xạc lá
Hãy nằm xuống đây nghe mùa trôi êm ả
Nghe bồng bềnh như thảm lá trôi đi
Xa tít chân trời một cánh chim di…
Chở phiêu lãng mỏi mòn trên cánh nhỏ.
Đi một mình thôi ư?
Xin bạn bè cùng gió
Bạn cùng hàng cây xỏa tóc lá hoe vàng
Xin mùa thu hãy cùng ta làm lữ khách lang thang
Mùa rộng lắm chân đi hoài không hết.
Người đàn bà trở về với mùa thu chết
Giờ đã xa xôi như ảo ảnh bên đời
Người có nhớ gì xin nhặt chiếc lá thu rơi
Như ngày xưa đã từng gửi thư tình trên lá úa.
(Denver–C0–USA-Thu 2019)