Trong những năm lang thang ở Mỹ, tôi đã làm được một số việc cho mình, nhưng giờ đọng lại, một trong những việc có ý nghĩa với tôi, là được gặp nhà thơ Du Tử Lê, lại có duyên làm cho anh album GIỮ ĐỜI CHO NHAU, gồm những bài thơ của anh được nhiều nhạc sĩ phổ nhạc, do Trung Tâm Diễm Xưa sản xuất năm 1998.
Trước chưa hề gặp nhau, tôi có đọc đâu đó vài bài thơ của anh, thấy hay nhưng chẳng nghĩ gì. Năm 1997, khi chị Thái Xuân (giám đốc trung tâm Diễm Xưa) có ý định làm 1 album cho anh, và hỏi anh muốn mời ai đạo diễn, anh đã đề nghị tôi! Sau này khi thân thiết tôi có hỏi anh chuyện này, anh nói do trước đó anh có xem album Văn Cao của tôi, và một vài MV tôi thực hiện cho trung tâm Diễm Xưa và Thúy Nga Paris. Với tôi có lẽ đó là duyên.
Và anh em chúng tôi lên đường, từ nam lên bắc California, bay xuống Houston (Texas), bay qua miền Đông vùng Washington. Nhờ anh tôi được gặp nhiều người mình từng nghe tên tuổi như nhạc sĩ Từ Công Phụng, nhạc sĩ Trần Duy Đức, nhạc sĩ Đăng Khánh. Gặp những người yêu mến anh trên khắp nước Mỹ.
Riêng vùng Little Saigon thì khi tôi thấy chỗ nào hợp, lại lôi anh đến, anh em tự khuân vác với nhau, vì ở Mỹ rất khó tìm người phụ, tôi "hành" anh mấy tháng như vậy, nhưng anh lúc nào cũng nhỏ nhẹ, vui vẻ.
Tôi cũng bay về Việt Nam để quay những nơi liên quan đến câu chuyện của anh, một người "vô cùng lằng nhằng phức tạp" về tình cảm, tôi vẫn đùa với anh như thế.
Rồi phim phát hành, anh mang phim đi nói chuyện, chiếu phim (và tặng) khắp nước Mỹ, vui và hào hứng như trẻ thơ.
Năm 2003 tôi về hẳn Việt Nam, nhưng anh em vẫn luôn gặp nhau, mỗi khi anh về và tôi qua Mỹ. Anh uống cafe và hút thuốc suốt ngày, ăn rất ít và thỉnh thoảng mới thấy anh uống nước! Đôi khi tôi nhắc nhở, anh cười phá lên "chị T cũng hay nhắc anh y như em."
…
Năm ngoái khi đang ngủ, tôi nhận được điện thoại lúc gần sáng báo anh vừa mất.
Tiễn đưa anh vào buổi chiều Tháng Bảy, bạn bè anh rất đông. Cali mùa Hè bình thường rất nắng, nhưng lạ thay, chiều hôm đó trời như cuối thu, lạnh và gió. Đi dài sau anh, dòng người yên lặng, cô đơn và như bé nhỏ, tôi vẫn như "thấy" nụ cười thân thiết của anh.
Hôm sau tôi ghé quán cafe quen - nơi anh và những bạn thân của anh vẫn ngồi mỗi sáng - trên bàn có một ly cà phê sữa nóng như anh vẫn thích, cô chủ quán đã để đó cho anh. Tôi gọi thêm 1 ly và đốt cho anh điếu thuốc.
A Lê, sáng nay Sài Gòn mưa nên khá buồn, em cũng vừa đốt thêm cho anh điếu thuốc. Ngày mai ở Cali là ngày giỗ đầu, mộ anh chắc sẽ nhiều hoa và khói ấm.
"Chỗ ngồi kia cũng bỏ
Một đời rồi cũng qua."
Anh đã thấy trước những ngày này, phải không?