*Trần Yên Hoà
Tiếng Gọi
Em xa tôi một giòng sông nước chảy
Ngọn nguồn xưa như một cõi lưu đày
Đời đã dựng quách thành mờ khói phủ
Em bên đời tay níu nhánh cây khô
Em đâu biết khối tình tôi quá lớn
Phủ tràn qua biển rộng với sông dài
Em vẫn mịt tăm ngoài tầm tay với
Biết bao giờ gặp được mộng liêu trai
Cho dù em ngút ngàn trong trí nhớ
Anh vẫn ngồi trong im vắng đợi chờ
Em mùa thu, em mùa đông, mút mắt
Đến bao giờ chạy thoát nỗi bơ vơ
Em hỡi em! bước em qua có mỏi
Ngoài xa kia, những cơn sóng dập dìu
Tôi hoài hủy kiếm tìm, mưa ướt đất
Có bao giờ mộng thực được nâng niu
Anh dang tay kiếm tìm em hoài hủy
Một giòng sông khô cạn lặng lờ trôi
Em hãy mở trái tim mình bé nhỏ
Máu sẽ tràn qua, tim sẽ bồi hồi
Em sẽ thấy thịt, xương, da, bùng cháy
Cành cây khô đang bốc lửa rồi em
Em hãy quên ngày cô đơn, rướm máu
Nối vòng tay nóng ấm với môi mềm
Đêm Cô Đơn
Với trăng
Trăng khóc trong đêm vắng
Vọng mỏng như chiếc lá
Mít ven đường về đâu
Lan tràn bước vàng nhòe
Hay ở đây trăng ơi
Đêm rét cóng thầm thì
Gùng gượng chao đảo tách
Ra ghép vào tách ra
May miệng từ lúc nào
Trói tay từ lúc nào
Khóa chân từ lúc nào
Chẳng còn nhúc nhích
Khi qua cầu không biết
với trăng?