ừ thì sẽ đợi trăm năm réo
cố làm tấm thân kéo theo vần
có điệu kí ức lần khân
có cả quá vãng (bội phần dở ương!)
hiện tại tâm thì thấy nghìn hướng
mở ra mình tinh tướng bở hơi
tai, miệng ngậm bụm lửa, cời
miệng chân tình chạy bưng thời (tìm nhau!)
người đâu vô tội vạ đau đáu
ầm ỉ bức bách tráo ngợm/ người
bắt bẻ luôn cả giọng cười
lấy bình tỉnh lại mất mười đời sau
nghe có tiếng hư vô đổ tháo
vọng lại hỏi “mày náu ở đâu?
.. tao là ai? đã thấy câu
ai đời (đàn khảy tai trâu!) mà chờ."
nghe, ý tưởng dậy liền phải bớ
“ma/ quỉ bây cắc cớ làm gì..."
cầm gậy gộc huơ- cấp kì
trời đất thánh thần trơ lì thằng tôi
ơ - đời có chuyện nằm bức bối
thì cũng có thúc hối dây mơ
(rễ má nối!) chạy dật dờ
tôi không thật lại bất ngờ cư tang
việc đùng phát dao thọc lút cán
ruột gan bung nằm ngán áo cơm
trần truồng căng bụng hờm hờm
lịch sử chữ nghĩa đỏ om giống dòng
giờ đây chả khó khăn bắt bóng
đổ mồ hôi hột nóng thiên thu
trên bàn thiêng khúc ca trù
đẫm năm/ tháng dưới tay thù còn nguyên
bận bịu đẩy ra khơi từng chuyến
tàu, chờ phút quyến luyến hát hò
lũ bọ cánh cứng gọi đò
treo đốt xương hàm giở trò tụng kinh
tự xoay (trở!) lấy thơ cải chính
đòi nửa cơ đồ tính xây mồ
dựng mả, từng cái như hồ
ối còng lưng do cốt thồ tai ương!
...