Thiên Giang thân mến,
Trước hết, Thiên Giang cho chú xin lỗi vì tới ngày hôm nay, chú mới trả lời lá thư của Thiên Giang, đã được post lên trang nhà từ ngày 26 tháng 11-2012. ( Mặc dù 5 bài thơ của Thiên Giang, chú đã đọc ngay khi nhận được và, đọc nhiều lần, mỗi khi có giờ rảnh).
Thứ đến, chú cũng thấy vui vui, khi Thiên Giang cho biết, Thiên Giang thua chú tới 28 tuổi và “…và cũng làm thơ khoảng hơn 10 năm nay nhưng chỉ để trao đổi cùng bạn bè.” Như vậy, khoảng cách tuổi tác của chúng ta chỉ còn…18 năm thôi…Phải không Thiên Giang?
Chú cũng vui lắm, khi thư Thiên Giang nhấn mạnh “…Nếu sau khi đọc xong chú quyết định đăng lên trang nhà là niềm hân hạnh của cháu. Nhưng điều đó không quan trọng bằng nếu được chú cho vài ý kiến thì còn gì tuyệt vời…” Điều này giúp chú thoải mái hơn trong phần góp ý với Thiên Giang.
Sau đây là vài nhận xét vắn tắt của chú về mấy bài thơ của Thiên Giang:.
-Thứ nhất: Trong 5 bài thơ của Thiên Giang, có những câu thơ hay (một cách bất ngờ), như:
“Gió là gió của ngàn xưa thổi đến / Hay chỉ là vết tích của mai sau…” (Hoặc)
“Ngàn năm mỏng, đá cũng mòn thất thểu”
Người đọc có thể không đồng ý với tính từ “thất thểu” đi sau động từ “mòn.” Nhưng với chú, đó là một so sánh hay liên tưởng lạ. Lạ hơn cả chữ “mỏng,” đi sau hai chữ “ngàn năm” nữa.
(Mấy câu thơ trên, chú trích từ bài “Dấu Trần” của Thiên Giang.)
Qua bài thứ hai, nhan đề “Có Một Tháng Tư Như Thế,” Thiên Giang lại cho chú một số câu thơ bất ngờ, cũng thú vị không kém, như:
“Tháng Tư nằm úp mặt / Nghe hồn lọt xuống chõng tre.” (Và)
“Tiếng cười lạ hoắc trên môi.”
Ở bài “Dấu Xa,” sự cố tình lập lại hai chữ “dòng sông, dòng sông” và “triều dâng, triều dâng” cho chú hình dung mạnh mẽ về sự trôi chảy (của dòng sông) và, nước dâng của triều lên.
Bài “Phủ Phục” của Thiên Giang thì chú thích câu: “Bao thao thức trải dài lên cửa gió.” Chú thích tính từ “lên” - - Bình thường, nếu vội vã, người ta sẽ dùng tính từ “trên.”
Nhưng ở bài thơ nhan đề “Tàn Tích,” chú thấy đáng tiếc (rất đáng tiếc) khi Thiên Giang dùng một số từ cầu kỳ, tối nghĩa, không cần thiết. Nó như thơ của một người nào khác! Không phải Thiên Giang.
Đó là những câu như: “Cơn phù đồ, cuộc thế giả-ly nhau” Hoặc “Ngồi tự tĩnh trạm nhiên, ai hỏi đá”
Tóm lại, thơ Thiên Giang theo chú, đẹp ở chỗ giản dị, tự nhiên với những so sánh, liên tưởng đơn giản nhưng bất ngờ…
Chú sẽ yêu cầu người phụ trách phần kỹ thuật, post lên trang nhà, tất cả 5 bài thơ của Thiên Giang, ngay sau thư ngỏ này.
Chú hy vọng người bạn trẻ của chú, sẽ có thêm nhiều bài thơ với những câu thơ hay.
Lòng quý, mến,
Du Tử Lê,
(Calif. ngày 16-12-2012.)
Thiên Giang
Dấu Trần
Ơi ngày tháng mỏi mòn chân gót nhỏ
Người về đâu rầm rập lối không quen
Đi có thỏa một đời trong biển mộng
Quyến luyến gì, mai về đất không tên?
Gió là gió của ngàn xưa thổi đến
Hay chỉ là vết tích của mai sau
Đời có phải đã từng đi chẳng hẹn
Dòng sông nào con nước cuốn qua mau
Ta là biển, là trời, hay là cỏ
Vẫn là ta của nhỏ bé hư vô
Kia vệt nắng chảy dài trên lá nhỏ
Có trở về trên màu lá xanh tô ?
Ai đã đến, như chưa từng ở lại
Người trở về dường như lại ra đi
Vượt bao ải, lắm đèo cao khắc khoải
Cuộc trăm năm chỉ một thoáng xuân thì
Ơi lá nhỏ cơn gió nào đứt vội
Thoảng một đời đã về đất xanh rêu
Ngàn năm mỏng, đá cũng mòn thất thểu
Phận nhân sinh nghe thương nhớ bao chiều
Ơi ngày tháng mỏi mòn chân gót nhỏ
Người về đâu rầm rập lối không quen
Đi có thỏa một đời trong biển mộng
Quyến luyến gì, mai về đất không tên?
Thiên Giang
3/9/12
Có Một Tháng Tư Như Thế !
(Viết để tưởng nhớ ba)
Tháng Tư ngày chim vỡ tổ
Tràn bờ nước đỏ nơi nơi
Bầy non xa cành đứng đợi
Lạc nhau cách mấy phương trời
Tháng Tư giật mình tiếng Cuốc
Anh về ngõ gió buồn tênh
Nửa đêm nghe hồn tỉnh giấc
Một con mắt nhắm, con quên
Tháng tư bụi mờ nhân ảnh
Giăng ngang phủ kín cuộc đời
Áo quần, cơm ăn chẳng đủ
Thơ thành một xác mơ trơi
Tháng Tư người vui, kẻ khóc
Ta đi nhặt nhạnh cuộc tàn
Gom về một một pho ký ức
Ố đời, hoen nét dung nhan
Tháng Tư nhạc thành cán cuốc
Điệu buồn rung chẳng thành câu
Ầu ơ Thái Bình đôi ngã
Một lần vẫy, hết gặp nhau
Tháng Tư em ngồi soi kiếng
Thấy mình một kẻ không quen
Mà đâu chỉ mình em thế
Giận người, em cũng phải khen
Tháng Tư ta nằm úp mặt
Nghe hồn lọt xuống chõng tre
Đan xen khung trời chới với
Cố ru giấc ngủ trưa hè
Tháng Tư nỗi lo không tới
Nỗi buồn chẳng đáy chơi vơi
Bạn cũ nhìn nhau cũng lạ
Tiếng cười lạ hoắc trên môi
Tháng Tư em ngồi xuống đó
Nghe ta kể hết sự đời
Nghe rồi đừng thôi nhớ nữa
Thăng trầm như một cuộc chơi.
Thiên Giang (A.N)
Tháng 4/2012
Tàn Tích
Chỉ một chút hơi tàn là có thể
Cơn phù đồ, cuộc thế giả-ly nhau
Ba tấc đất dễ chôn sâu kỷ niệm ?
Vầng dương xuân tái tạo đã bao lần
Buồn cổ mộ, độc hành ai vẫn bước
Cuộc rong chơi lắm kẻ ngỡ lâu dài
Trong nháy mắt một sát na cũng tạm
Trăng bên đời, sương mấy giọt long lanh
Ngồi tự tĩnh trạm nhiên, ai hỏi đá
Suốt ngàn năm lòng đã nghĩ chuyện gì
Nào có thấy rêu phong muôn lối tỏa
Đã bình yên quên hết chuyện sân si ?
Trăng cổ tích vẫn là trăng cổ tích
Ta bây giờ hay cổ tích mai sau
Em có trẻ giấc tươi trong già cỗi
So bây giờ, hay so đến thuở nào ?
Ngày mai đó ta sẽ thành mây trắng
Chỉ xin em một chút nắng bên đời
Đêm băng giá chiếu thầm trong ảo mộng
Giữa luân hồi xanh mấy cõi trăng sao.
Thiên Giang
11-19-12
Dấu Xa
(Mến Tặng C.H.S)
Em đi trên phố cũ
Nghe lòng mới nỗi niềm
Dấu chân người dạo phố
Vang đời nỗi lênh đênh
Em đi trên phố đông
Thèm một bàn tay nắm
Trời chợt mưa, chợt nắng
Em chợt nhớ, chợt quên
Đêm nằm im, nằm im
Nghe sóng xa vọng lại
Ai ngang bờ đại hải
Sợ con nước mênh mông
Em dòng sông, dòng sông
Đoạn nào anh đã tắm
Mơ về bên biển rộng
Thành bên lở, bên bồi
Anh triều dâng, triều dâng
Ngập lòng em thổn thức
Con sóng nào vừa giật
Bọt trắng xóa lưng đê
Ta ngày nay, ngày sau
Có còn ta một thuở
Vui lửa lòng bên nhau
Đóm tàn theo nhung nhớ...
Thiên Giang (A.N)
2/2012
Phủ Phục
Có đôi lúc thấy mình như đạo sĩ
Giữa tình em tìm chân lý diệu kỳ
Bao thao thức trải dài lên cửa gió
Màu thanh thiên em rủ áo rong chơi
Ta đạo sĩ say cuồng chân lý lạ
Đời bỏ quên ngay dưới cội thông già
Yêu mãnh liệt những điều không thể tưởng
Đau từng cơn như toác thịt, bong da
Em có lúc linh thiêng như nữ thánh
Ta tham lam như một tín đồ khờ
Câu khấn nguyện chẳng khi nào trọn vẹn
Bởi hồn mình đã mất, tại nơi em
Ta lú lẫn ngỡ mình như đắc đạo
Cũng bởi là ngây ngất giống như nhau
Ngày nắng đẹp em về trong mầu nhiệm
Ta xanh xao bao thuở cũng đâu bằng
Ta đạo sĩ có chút gì tà đạo
Mà thực ra chân lý cũng tròn đầy
Chỉ có khác giữa yêu và khổ lụy
Chẳng bao giờ ta giác ngộ chua cay.
Thiên Giang
Tháng Mười, 2012