LNĐ: Qua một thân hữu, chúng tôi nhận được những bài thơ dưới đây của nhà thơ Võ Thị Phương Thúy tác giả thi phẩm “Xõa ngày tóc rối”,
Chúng tôi, rất vui khi biết đó là những bài thơ đã được phổ biến trên trang mạng của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo.
Chúng tôi càng vui hơn nữa, khi thơ của nhà thơ Võ Thị Phương Thúy đã được họ Nguyễn (một thân hữu mà chúng tôi rất mực quý, mến), có bài viết dọc theo lộ trình thi ca của cô.
Chúng tôi muốn nói, những ghi nhận nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo về tác giả “Xõa ngày tóc rối” không thể đầy đủ và, đẹp đẽ hơn. Do đấy, chúng tôi thấy, mọi viết thêm, của chúng tôi, sẽ chỉ là những dư thừa không nên có…
Bởi vậy, ngay sau đây, trân trọng kính mời quý bạn đọc, thân hữu bước vào cõi-giới thi ca Võ Thị Phương Thúy với những bảng chỉ đường tương thích của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo.
Trân trọng,
Du Tử Lê
(Dec. 18-2013)
Nhà thơ Võ Phương Thuý
Bài thơ đầu tiên của Thúy tôi đọc là bài “Trăng ca” dài 156 câu. Một giọng thơ lục bát điêu luyện, nhiều câu ngắt nhịp kiểu cách tân. Ngôn ngữ thơ trau chuốt. Hình ảnh thơ mờ ảo. Nội dung thơ mang nhiều ám tượng văn hóa Việt. Tôi không nghĩ đây là thơ của một người mới “tập tành” viết thơ, mà là thơ của một người khá già dặn tay nghề:
Dại gì mà kết phu thê
Trăng còn Tô Thị hẹn thề trăm năm
Em còn trăng lót vạt nằm
Tôi còn em ngậm đóa rằm chưa bưa
Và những câu thơ gợi nhớ về thôn quê nhiều thương nhớ:
Sài Gòn ướt phía không mưa
Cầm tay nhau rủ rê: Thừa một trăng !
Hai tay khoanh lại nhọc nhằn
Rổn rang: Mèng đéc ơi! Thằn lằn kêu
Phập phồng phập phào phập phều
Cái nồi đất đựng đầy niêu trăng tàn
Thúy viết khá nhiều thơ lục bát, với một tay nghề nhuần nhuyễn như là sinh ra để làm thơ lục bát vậy. Đó là điều mà ít những người làm thơ trẻ như Thúy làm được. Nhưng lại cũng như những nhà thơ trẻ khác, Thúy làm thơ tự do với ngôn ngữ thơ hiện đại. Thơ của Thúy xoáy sâu vào thân phận tình yêu tuổi trẻ với nhiều cung bậc cảm xúc tinh tế và mạnh mẽ.
Những giọt mưa khua trên mái tôn ngỡ tim mình đang vỡ
Ngàn mảnh thầm thì hành khất một bờ môi
Và:
Muốn lõa lồ một đêm trăng Thị Nở
Góc vườn khuya rụng vỡ trái địa đàng
Thèm vụng trộm để một lần ăn rở…Thơ của Thúy không phá mở hình thức mà hướng tới khám phá bí mật tâm hồn, bí mật phận người. Đó cũng là một cách làm mới thơ để mang tới cho thơ nhiều điều mới lạ. Đây là xu hướng mà thơ trẻ đang trầm tĩnh kiếm tìm, và Thúy không bị sự hào nhoáng của hình thức và đề tài gây “sốc” phủ dụ.
Làm thơ theo bản năng thì nhiều người làm. Nhưng làm thơ “có nghề” thì chẳng mấy. Theo người xưa thì bản năng của con người ta đều có ít nhiều chất Thi sĩ, và khi làm thơ có nghề thì được gọi là Thi gia (Nhà thơ) và khi nhà thơ đó trở thành nhà tư tưởng thì gọi là Thi nhân. Với một người trẻ như Võ Thị Phương Thúy mà hội đủ cả chất Thi sĩ lẫn chất Thi gia thì đó là một điều đáng mừng.
Tuy nhiên, thơ rất chuộng tính hồn nhiên. “Tự nhiên nhi nhiên”. Hy vọng càng đi xa, người thơ không để mất đi tính hồn nhiên trong trẻo của thơ.
Hà Nội, 1.2012
NGUYỄN TRỌNG TẠO
CHÙM THƠ MỚI CỦA VÕ THỊ PHƯƠNG THÚY
TRÁCH
Quây trăng lót một chỗ nằm
Vạt người hoang lạnh âm âm gió mùa
Con đường từ độ già nua
Người mang hơi ấm cợt đùa rồi đi
Bõ bèn một giấc vu quy
Rợp trời voan trắng nhu mì thả rông
Cơn mơ đánh cắp nụ hồng
Ngậm lời trinh nữ xuôi dòng phù vân
Cỏ, 7/1/2012
VẮNG (Cho Sơn)
Em vùi ý nghĩ trong tầng lá khô nghe mùa đông tách vỏ
Tiếng bước chân gầy cuộc nắng mưa
Chiều cuối năm vắng người đợi chờ thành hun hút
Nỗi nhớ buông rèmLẻ loi thừa mứa
Tiếng cười bỏ quên thềm ngày cũ
Người nhặt về đi!
Nhặt về đi mà gặm nhấm đêm hoang
Lớp sóng nào cuộn xô dưới đáy buồn
Em khẽ trở mình sợ mơ hồ thức giấc
Vệt sao cuối trời không soi tỏ mặt người
Ánh đèn đường không soi tỏ mặt người
Bàn tay trơ trọi
Những ngón tay không làm được trò ma mị trên đường cong cô đơn
Người đừng dỗ dành em
Chiếc bóng cuối cùng bỏ rơi em khi đêm tối
Con đường bỏ rơi trong một lần em quên ngoái lại
Và tháng năm mải ú tim trên những bước chân chật chội
Trò kiếm tìm thú vị và trớ trêu…
Chiều cuối năm em ngồi đếm dốc thời gian chảy ngược
Mùi trầm hương lặng lẽ đi về
Người cứ kệ em và nỗi buồn thêu dệt
Biết đâu! …
Mùa xuân đã thức ở bên trời…
Cỏ, tất niên 2011
BUỒN NHƯ CỎ
Giấc đêm qua anh có gọi em không?
Thoảng trong gió lời nồng nàn rất khẽ
Em lặng ngắt mơ tay mềm cứu rỗi
Động tình nào chăn gối lạnh mùa sang
Nỗi cô đơn cười hả hê viên mãn
Những thói quen yêu thương cựa quậy
Nhói
Buốt
Nụ hôn anh rất gần
Bờ môi anh quá xa
Mộng ảo trượt ngã sau tấm rèm buông ngược gió
Đôi mắt tháng Giêng không biết hát lời cỏ non
Bàn tay tháng Giêng không miết nổi nếp nhăn có thật
Nước mắt vị mặn nước mắt nhạt dần
Sáng nay vòm trời cong cong như niềm nhớ
Bầy lá khô xoắn xuýt gót lạnh mềmLy cà phê uống dở
Bản tình ca bỏ ngỏ
“Tôi buồn như cỏ…”
Xa xăm về bên người
Xa xăm ghé chốn này
Cỏ, 27/1/2012
Gửi ý kiến của bạn