dutule.com (ngày 29 tháng 3-2016): Sau tập truyện “Nước mắt của chàng câm”, tác phẩm thứ hai của Ngô Thúy Nga là thi phẩm “Nốt Lặng”, do một thân hữu của chúng tôi: Jenny Thơ, chuyển.
Điều đầu tiên đáng nói là thi phẩm “Nốt Lặng” của Ngô Thúy Nga được tài trợ bởi Quỹ Văn Trẻ thuộc Hội Nhà Văn TP Saigon. (*)
“Nốt Lặng” chia thành 3 phần: Phần thứ nhất có tên “Trôi khỏi đời nhau”;phần thứ hai “Vỡ toang điểm tựa” và; phần thứ ba “Nốt Lặng”.
Chỉ cần đọc những tựa đề mỗi bài thơ, người đọc đã cảm nhận được nỗ lực làm mới chữ, nghĩa của tác giả, để tự đó, hình thành một hiện diện thi ca khác, xác lập “cõi riêng” mang tên Ngô Thúy Nga.
Thí dụ, bài thơ đầu tiên, mở vào phần một, tựa đề “Thơ tặng người dưng” họ Ngô viết:
“Em xóa đi bài thơ ướt nhòa nỗi buồn
Trong một tối đầy sương đêm trở rét
Rút hồn mình chơi trò chơi xếp vần con chữ
Nỗi nhớ chênh chao cứa vào lòng những
Nỗi nhớ cồn cào đêm cao nguyên hoang hoải
Em viết cho anh rồi xóa. Để viết lại cho người
Cũng chỉ là nốt lặng tuổi hai mươi…”
Trong đoạn thơ vừa trích dẫn, người đọc gặp lại một số từ ngữ đã được quá nhiều người tận dụng, khiến chúng trở thành những xác chữ khô quắt, cạn kiệt ý nghĩa, như “hoang hoải” hoặc “chênh chao”.
Nhưng hai chữ “chênh chao” trong thơ của Ngô Thúy Nga, khi đi liền với động từ “cứa” (vào lòng) và, liên tưởng tới “vết xước mệt nhoài” thì, nó đã cho câu thơ của Thúy Nga, một ngữ cảnh khác.
Cũng thế, “Chênh vênh” là bài thơ mở đầu phần thứ hai, Ngô Thúy Nga viết:
“Mười bảy tuổi…
em làm thơ trên cát
Những con chữ chảy tràn trên kẽ tay
Gió thổi
Bay vù…
Em lang thang nhặt lại
.
Khắc khoải
Tuổi mười chín
đôi mươi
Nụ cười rơi rớt
Trên trang chữ ướt nhèm
Cay xè sống mũi
tìm lại niềm vui
.
Hai mươi ba
Em ngủ vùi
Trong giấc mơ
âm thầm
xa vắng
nhìn dòng người ngược xuôi… vắng lặng…”
Tôi rất thích câu thơ “Nụ cười rơi rớt / trên trang chữ ướt nhèm” – Nó mang lại cho tôi bất ngờ: nụ cười và nước mắt. Với tôi, đó là cách nói khác. Cách nói ấy, làm thành thẻ nhận dạng của cõi-giới thơ Ngô Thúy Nga.
Tôi vẫn nghĩ, thơ là cách nói khác về những cảm thức nội tâm hay, hiện tượng thiên nhiên của một thi sĩ.
Phần thứ ba, với “Nốt Lặng”, Ngô Thúy Nga viết:
“… Em buông phím đàn. Rơi hết lo âu
Ngàn năm sau nghe tim mình vẫn thở
Khóa sol uốn cong hình nỗi nhớ
Em nhặt bóng đêm rót vào nốt lặng
Chợt thấy đời như một chuyến đi hoang
Ở nơi đâu cũng thấy mình xa lạ…”
Với 6 câu thơ của trích đoạn trên, trừ câu thứ nhất và câu thứ năm, 4 câu còn lại, đều là cách nói khác. Cách nói của riêng Ngô. Cách nói của một tiếng thơ, sớm có được cho riêng mình một ID, để thơ Ngô là chân dung Ngô Thúy Nga, chứ không phải hình bóng một kẻ nào khác.
.
Sau đây,chúng tôi trân trọng mời bạn đọc thưởng lãm trọn vẹn “Bài thơ cuối cùng” của Ngô Thúy Nga - - Cũng là bài khép lại “Nốt lặng”. Để những “nốt lặng” khác, hiện ra, in bóng chính nó, trong cảm xúc người thưởng ngoạn:
“Bài thơ cuối cùng cho Nốt lặng
Bài thơ cuộc đời
Bài thơ chính tôi
Những vân chữ của kẻ ăn mưa và bóng đêm
Của kẻ thinh lặng nhiều hơn lên tiếng
Thích lắng nghe cuộc đời nằm nghiêng
Thích lắng nghe chính mình rơi nghiêng
Như chiếc lá cuối mùa
Như con nắng đi hoang giật mình
thoát cơn mộng tưởng
.
Bài thơ cuối cùng cho những con chữ còn vương
Trên môi mắt người con gái có bàn chân di thê
Trên mái tóc người con gái điểm xanh những muộn phiền
Vừa trôi tuột cùng tiếng chuông chiều thinh lặng
Nhận ra những tồn tại tạm bợ ngày xưa và bây giờ
Là phân nửa cơn mơ
Là phân nửa lối đi cuối đường
Nơi bàn chân di thê thoát thai mộng tưởng
.
Bài thơ cuối cùng viết cho những vô thường
Viết cho giờ phút an trú trong hiện tại
Của cô gái
Mang trống vắng về theo những cơn mưa
Nhận ra cuộc đời có thêm màu sắc khác
ngoài những hư vô…
NGÔ THÚY NGA.
.................................................................................................................................................................
(*) Ngô Thúy Nga quê Nghi Xuân - Hà Tĩnh.
Cô hiện là biên tập viên NXB Hội Nhà Văn. Cần liên lạc với tác giả, xin qua địa chỉ: ngothuynga2309@gmail.com. Hoặc vào Facebook: Ngô Thúy Nga (Kẻ ăn mưa).