KỶ NIỆM VUI MỘT ĐỊA DANH
Tôi đến Lèn Hai Vai
Suýt làm khách đông sàng
Nhưng rồi tôi bỏ chạy
Sợ quá
Tôi đâu dám mang gánh nặng
Hai vai tôi rất gầy
Sợ quá
Chắc ai cũng thế
Cả Chúa Trời cũng thế
Mang cây Thập giá
Trên chỉ một vai trần
Đừng trách mấy ông vua ông quan trần tục
Trên vai họ không có gì đâu
Họ phải đi nhẹ tênh
Mới nhanh tới được bến bờ
Tôi cũng muốn đi nhẹ tênh
NHỚ MỘT MÙA SEN
Tôi đến muộn
Nhỡ mất một mùa sen
Chỉ kịp ngắm
Một mùa vàng vừa rộ chín
Không kịp thở hương sen
Không kịp ngắm cánh hồng
Chỉ bát cơm
Nồng hương gạo mới
Khói bếp bay dài bãi sông
Như tóc người gái quê
Buồn cho tôi
Vui cho tôi
HÁT RU QUẢ THỊ
Thị hỡi thị ơi
Thị đừng rơi
Không có bị bà đón Thị
Thị đừng mơ
Thị đừng mong hiện hình làm Cô Tấm
Cô Tấm bây giờ không còn ngây thơ
Cô Tấm ác mưu hơn Dì Ghẻ
Thị đừng chờ Hoàng Tử
Hoàng Tử mắc đi buôn đường xa
Đừng rơi đừng rơi Thị ơi
Thị cứ trên cành cao
Vàng óng và thơm lừng
Cho người đời ngước nhìn
Cho người đời ngước nhìn
Thơm lừng và vàng óng
Cho người đời ngước nhìn
Đừng rơi dừng rơi Thị ơi
Không có bị bà
Thị sẽ rơi xuống đất
QUÊ VÀ NHÀ NƠI QUÊ NHÀ
Tôi về quê nhưng không có nhà
Tôi không có quê nhà
Tôi lang thang trên đường
Như một người viễn khách
Con đường làng không thèm in dấu chân tôi
Ngôi nhà xưa đã thay nhiều đời chủ
Cây khế vườn tôi trồng thuở nhỏ
Không thèm rụng quả khi tôi đi qua
Lũ trẻ khi thấy tôi sợ hãi
Những người già nhìn tôi ngờ vực
Cô gái trẻ xinh xinh
Thật giống cô gái trẻ xinh tôi thầm yêu năm mươi năm trước
Quá khứ đẹp và yêu biết chừng nào
Nhưng nhắc làm gì
Quá khứ để mà đau
Phải không
Quá khứ đẹp để mà đau
Chỉ để mà đau
CHỢT NHỚ QUÊ
Có những chiều tà
Bỗng
Khắc khoải
Nhớ quê
Đâu
Mình có quê nào đâu để nhớ
Nhớ một ngọn khói
Lá dương khô cay mắt
Nhớ cây khế tím hoa
Không biết chua hay ngọt
Nhớ cô gái làng hình như rất xinh
Hình như mình từng yêu
Nhưng hình như chưa từng yêu mình
Nhớ mấy bậc thềm
Hình như mình từng in dấu chân
Nay chỉ còn
Toàn dấu chân người lạ
Nhớ con sáo đen cứ mời khách vào
Nhớ con còng hình như còn lăng xăng trên cát nóng
Bóng mẹ già dưới cội dương khô
Mình có còn quê
Để nhớ
Hình như mình từng có quê
Hình như mình chưa từng có quê
Hình như chỉ bởi bóng tà
Chỉ là nỗi nhớ bóng tà
HẢI ÂU BAY TUỔI MƯỜI TÁM
Hải âu bay
Tuổi mười tám
Đại dương vời xa mênh mông
Bàn tay của bình minh vẫy gọi
Chiều cánh mỏi tìm lại bờ
Chỉ thấy bóng chiều
Chỉ thấy cát dài cát dài vời xa
Không tìm được
Lối về cội cũ
Chỉ thấy
Bóng chiều
Cát dài cát dài
Chỉ thấy cát dài
Hải âu
Muốn tìm về lại đại dương
Đôi cánh mỏi
Đại dương vời xa nghìn trùng