Mùa thu 1956, sau khi đậu Tú tài Toán, tôi thi đậu vào Khoa Văn Đại học.
Thích quá, học văn tức là không học gì. Tôi lên giảng đường nghe các thầy giảng bài rồi về, rồi đi viết báo, viết bài gửi các báo và … làm thơ. Trừ môn Văn học Phương Tây, có những điều phải đọc mới biết, tôi không đọc bất cứ trang giáo trình nào.
Chỉ nhớ trong những giờ thầy Nguyễn Lương Ngọc giảng về Văn học Dân gian, nghe thầy nhắc về truyện Nàng Bân, tôi bèn ghi nhớ ngay bằng cách biến nó thành một bài thơ. Rồi nhân tờ báo đang cần một bài thơ cho trang Chủ nhật, tôi cho bài thơ này lên báo luôn. Thế mà gần bảy mươi năm rồi.
Nay, Hà Nội đang giữa những ngày tháng ba
Tháng giêng rét dài
Tháng hai rét cộc
Tháng ba rét Nàng Bân
Sáng tỉnh dậy, trời Sài Gòn có chút se se, tôi chợt nhớ đến bài thơ cũ, cũng quên đi quên lại, cố tình ghi lại, như một món đồ cũ lâu năm nằm trong xó nhà:
Nàng Bân
Ngày xưa có một nàng con gái
Tay vụng đường kim vụng kén tằm
Nhưng đẹp và yêu chồng rất mực
Tên nàng xưa vẫn gọi Nàng Bân
Rét chớm về rồi thu chớm sang
Đầy sân đã thấy lá rơi vàng
Nàng Bân chưa thạo nghề canh cửi
Chưa chịu lo may áo ngự hàn
Heo may chợt động bên nhà
Giật mình thu đã dần qua lạnh rồi
Vội vàng chiếc lá khô rơi
Vội vàng đi dệt áo người thương yêu
Chỉ một tình yêu một tấm lòng
Dệt hoài ba tháng áo chưa xong
Tình không giục được đường kim chỉ
Mà lá như mưa rụng ngập phòng
Mùa thu cứ rụng phai dần
Mùa đông lại tới mùa xuân lại về
Vội vàng ngày tháng trôi đi
Áo may vừa trọn trời thì… hết xuân
Buồn cho áo dệt xong rồi
Mà không tặng được cho người thương yêu
Sụt sùi nước mắt cuốn theo
Nàng Bân khóc suốt mấy chiều nắng lên
Lòng thành động tới cõi Tiên
Tình tha thiết vậy sao duyên không lành
Gió đâu xịch động bên mành
Heo heo buốt lạnh lá xanh rụng đầy
Trưa hè bỗng nổi heo may
Trời cho rét lại ba ngày cuối xuân
Nàng Bân trao áo cho chồng
Áo may vừa đẹp như lòng Nàng Bân
Mỗi năm một độ tàn xuân
Trời làm cái rét Nàng Bân ba ngày
Hoa đào rụng dưới mưa bay
Chiều cô gái vụng đường may… yêu chồng
Thích quá, học văn tức là không học gì. Tôi lên giảng đường nghe các thầy giảng bài rồi về, rồi đi viết báo, viết bài gửi các báo và … làm thơ. Trừ môn Văn học Phương Tây, có những điều phải đọc mới biết, tôi không đọc bất cứ trang giáo trình nào.
Chỉ nhớ trong những giờ thầy Nguyễn Lương Ngọc giảng về Văn học Dân gian, nghe thầy nhắc về truyện Nàng Bân, tôi bèn ghi nhớ ngay bằng cách biến nó thành một bài thơ. Rồi nhân tờ báo đang cần một bài thơ cho trang Chủ nhật, tôi cho bài thơ này lên báo luôn. Thế mà gần bảy mươi năm rồi.
Nay, Hà Nội đang giữa những ngày tháng ba
Tháng giêng rét dài
Tháng hai rét cộc
Tháng ba rét Nàng Bân
Sáng tỉnh dậy, trời Sài Gòn có chút se se, tôi chợt nhớ đến bài thơ cũ, cũng quên đi quên lại, cố tình ghi lại, như một món đồ cũ lâu năm nằm trong xó nhà:
Nàng Bân
Ngày xưa có một nàng con gái
Tay vụng đường kim vụng kén tằm
Nhưng đẹp và yêu chồng rất mực
Tên nàng xưa vẫn gọi Nàng Bân
Rét chớm về rồi thu chớm sang
Đầy sân đã thấy lá rơi vàng
Nàng Bân chưa thạo nghề canh cửi
Chưa chịu lo may áo ngự hàn
Heo may chợt động bên nhà
Giật mình thu đã dần qua lạnh rồi
Vội vàng chiếc lá khô rơi
Vội vàng đi dệt áo người thương yêu
Chỉ một tình yêu một tấm lòng
Dệt hoài ba tháng áo chưa xong
Tình không giục được đường kim chỉ
Mà lá như mưa rụng ngập phòng
Mùa thu cứ rụng phai dần
Mùa đông lại tới mùa xuân lại về
Vội vàng ngày tháng trôi đi
Áo may vừa trọn trời thì… hết xuân
Buồn cho áo dệt xong rồi
Mà không tặng được cho người thương yêu
Sụt sùi nước mắt cuốn theo
Nàng Bân khóc suốt mấy chiều nắng lên
Lòng thành động tới cõi Tiên
Tình tha thiết vậy sao duyên không lành
Gió đâu xịch động bên mành
Heo heo buốt lạnh lá xanh rụng đầy
Trưa hè bỗng nổi heo may
Trời cho rét lại ba ngày cuối xuân
Nàng Bân trao áo cho chồng
Áo may vừa đẹp như lòng Nàng Bân
Mỗi năm một độ tàn xuân
Trời làm cái rét Nàng Bân ba ngày
Hoa đào rụng dưới mưa bay
Chiều cô gái vụng đường may… yêu chồng
Gửi ý kiến của bạn