Về nơi giấu tuổi của mình
Em chở cá qua cầu Hòa Phú
Dốc cầu cong trên bến đò xưa
Dòng sông Lũy đục dòng, tràn lũ
Lợn cợn chiều, đâu tiếng đò đưa?
Anh về quê, mà như khách lạ
Lạc nhà em, luẩn quẩn tìm đâu?
Nghe xao xác, bến chiều, chợ cá
Con nước rong, chảy xiết qua cầu
Hàng phi lao, giật mình đau đáu
Bao nhiêu năm vẫn cứ rì rào
Chỉ có hàng dừa xuôi tàu, già lão
Cũng như anh, khắc khoải, hanh hao
Chợ tan, không kịp vén tóc xòa
Em ơi! Mình đâu còn trẻ nữa
Gió nam non, thổi từ phía cửa
Dưới chân cầu, trôi nổi phù hoa...
Bên mái hiên xưa
Giọt tình, rơi quá hiên xưa
Đăm chiêu, bến vắng, đổ thừa thải trăng
Đắn đo, trôi nỗi nhọc nhằn
Đong đưa để giữ thăng bằng cho nhau
Đêm hoàng thành
Cỏ vẫn mọc dưới chân tường rêu phủ
Huyễn hoặc đêm, đèn mờ tỏ cố cung
Ngồi dưới tán cây ngô đồng chớm nụ
Nghe tiếng mùa đi, trong suốt vô cùng
Trời dịu mát, loang tan tà áo tím
Dòng người trôi, trong vắt tiếng ai cười
Nghe óng mượt, đêm hoàng thành huyền nhiệm
Dập dờn buông trên lớp lớp sóng đời
Đêm dĩ vãng rơi bên thềm đồng vọng
Nét kiêu sa vun vỡ nét rêu phong
Một mình đứng bên đường, đèn hắt bóng
Chợt tiếng chuông chùa ngân đọng thinh không
Trầm lắng không gian, đượm mầu cổ tích
Hàng giá tỵ nghiêng, bóng đổ bên đường
Còn nguyên đó một góc mờ tĩnh mịch
Cây nhãn oằn mình nồng nã đưa hương
Bất chợt đêm hoàng thành, một quầng sáng
Hội hoa đăng, cơn gió mới tràn về
Như thức dậy, những nỗi niềm kiêu mạn
Phố cổ hồi sinh, rực rỡ sắc cờ...