Đi qua một làng ngoại ô thấy một bờ rào dâm bụt nở chói chang. Lại nhớ hàng rào dâm bụt ngõ nhà tôi ở quê với bao kỷ niệm. Và nhớ một bài thơ tưởng như đã chìm đắm vào quên lãng. Bài Hoa dâm bụt. Bài thơ viết cho một thôn nữ xưa như chuyện cổ
Hoa dâm bụt
Anh về thăm lại xóm mình xưa
Hàng dâm bụt xanh, hoa đỏ mắt chờ
Chim khách góc vườn kêu luýnh quýnh
Mẹ già không kịp gọi tên anh
Chiều nay chuồn ớt bay nhiều thế
Cay vào nỗi nhớ thuở yêu nhau
Em run rẩy đâu rồi, em nóng hổi
Em trắng ngần, sợ sệt cuối đêm trăng
Nơi ta hôn nhau giờ sắc hoa đỏ gắt
Hoa nở bật ra như vết cứa máu trào
Làng mình xưa cũ nghèo vách đất
Anh tặng em hoa dâm bụt cuối mùa
Ngày em theo chồng lên phố núi
Cắp nón che về phía vắng anh
Vắng anh, em nhìn hoa tiễn biệt
Em khóc thương anh trong tóc con mình
Đời anh mãi cháy mùa hoa đỏ
Mãi về ngõ ấy mãi đêm trăng
Còn em, em mãi lòng thơm thảo
Làm hoa dâm bụt đỏ quê chồng
1982
Gửi ý kiến của bạn