Người đàn bà ngực lép
Người đàn bà ôm con nép vào vùng ngực lép của mình
Nuốt mặn giọt đắng vội
Bàn ghế cốc chén ngổn ngang
Chai rượu góc nhà
Những lá bài rải rác khắp sân
Trên má hằn năm ngón còn buốt rát
Người đàn ông ngất ngưởng đi tìm người đàn bà khác
Ngực căng hoang dã núi đồi
Như người đàn bà ngày chưa làm mẹ
Xuân thì còn say đắm mắt môi
Người đàn bà xé mình làm đôi
Ngực lép như khiên chắn mưa che bão
Là túi chứa bụi gai mưa và đá nhọn trên đường
Là gương soi khi con đi học
Và là giường con tạm nghỉ khi đau
Khi tóc đã nhường con xanh mướt
Ngực lép thêm dày những tầng nhăn
Người đàn ông ngựa đã mỏi chân
Ngực lép bỗng thành chiếc ô chắn gió
Đêm đêm
Người đàn bà
Vẫn tự mình là phẳng vết sẹo nhăn
Mỗi ngày thêm nơi vùng ngực lép
RỬA CHÂN CHO MẸ
Mẹ ơi xin mẹ một lần
Để con lấy nước rửa chân cho Người
Nát bằm những nét phác đời
Bao nhiêu sần sẹo ngày nuôi con khờ
Ngón này còn nửa móng thô
Xưa đêm con sốt mẹ mò lá nam
Đá dăm gạch nhọn gai dằm
Ngón chân mất nửa sẹo sần còn nay
Ngón mềm vất vả bao ngày
Trở nên cứng bởi đắng cay quá nhiều
Gót chân in sợi nắng chiều
Sợi dài sợi ngắn liêu xiêu bước đường
Bàn chân dẫm gió đi sương
Thịt mòn gân nhão xót thương ngón gầy
Da mồi run rẩy bàn tay
Mặt trời thu nắng cuối ngày ngoài hiên
Bàn chân con trắng, da mềm
Đường gai mẹ dẫm con êm bước hồng
Mảnh đau mẹ giấu trên đồng
Cho con đi giữa mênh mông đất trời
Mẹ ơi ơn Mẹ một đời
Con xin được rửa chân Người từ nay.
Niềm vui hôm nay của Ngố ạ!
GIEO MÙA BAO DUNG
Tôi ngồi đếm lại hạt tôi
Hạt thì bóng tối hạt rơi ngoài thềm
Hạt nằm chăn ấm đệm êm
Lại thương hạt đã trắng đêm mưa dầm
Hạt còi rơi góc thế nhân
Hạt hình quái dị uốn thân theo làng
Hạt lép lăn lóc giữa đàng
Thế gian chỉ chuộng hạt vàng đầy tay
Hạt bùi chuột gặm cắn cây
Hạt xinh theo gió, đắng cay nhận về
Hạt buồn ươm những cơn mê
Hạt đau lại rải lối về nẻo xưa
Hạt mốc bởi đếm đong thừa
Hạt đen có lúc mình chưa là mình
Hạt nhân thế hạt nghĩa tình
Bao nhiêu sóng cả thất kinh buốt mùa
Trộn màu nắng với màu mưa
Sàng qua lọc lại gieo mùa bao dung
Nghe xuân đang hát trên đồng
Thảm xanh mầm bật mênh mông hạt cười
ÁM THỊ
Khi chưa đến gặp anh
Tôi thích ngắm hoa vào sáng
Anh có thói quen dậy muộn
Tôi cũng dần quên đón mặt trời
Tôi nhìn anh uống rượu
Liền tập cạn ly cùng mọi người
Thấy lảo đảo trời đất
Quên mất mình đang trôi
Rồi tôi trở thành một bà già
Tuổi trung niên như que tăm di động
Tôi trách anh tàn nhẫn
Mà quên nhìn vào gương
Trắng đêm. Sáng ra đường
Mờ ảo người trong sương
Thấy hình như ai cũng
Mang trong mình vết thương
Mà không nhìn vào gương?
THÔI ĐỪNG ĐẾN NỮA GIÓ ƠI!
Thôi đừng đến nữa gió ơi
Đã xoay chong chóng giữa trời buốt đông
Phận ta hạt lép rơi đồng
Lấm bùn đã sạn dám trông đợi gì
Gió ơi! Đã đến thì đi
Mắt ta giá lạnh đóng mi lâu rồi
Bao ngày đã mặn đôi môi
Gió đừng quạt nữa rạc rời thân đau
Gió ngày trước! Gió ngày sau
Dồn gom thành bão nát nhàu thân ta
Ngước nhìn về phía bao la
Trên đầu mình vẫn chỉ là mù mây
Bàn tay đã bỏ bàn tay
Bàn chân đã thuộc tháng ngày không nhau
Xin người trước! Lạy người sau
Đừng đem bão đổ thân rau nát rồi
RỄ SEN
Úp đời vào nước
Chắt từ đen thẳm
Lọc bã gạn bùn thành dưỡng chất
nuôi cây
Nõn nà dồn ngó
Dịu mát hạt xanh
Hồng thơm hoa hưởng
Rễ chỉ còn cạn vết chân chim mùa hạn hán
Khi tất cả đi theo người hái
Rễ quắt khô cạn nắng
Vùi đầm tàn thân
Ngậm ngùi cầm trên tay đoạn rễ cằn
Lòng tôi nghẹn đắng
Cả đời dâng đến kiệt cùng xơ xác
Mẹ ơi!
NGÓ SEN
Ngập chìm trong những cặn bùn
ngó trắng không thanh minh cho mình được nữa
xung quanh tất cả đều tối
những cơn gió cũng chẳng đến tìm
bốn bề lặng im
hoa vô tâm khoe sắc tỏa hương
không hiểu được
ngó có nỗi buồn
giấu nỗi đau
tận đáy
chỉ người hái sen biết
cúi xuống bùn tìm
rửa qua
trắng muốt
ngọt giòn dâng hiến
khát khao đến cháy bỏng
dưới đáy
lặng thầm
anh có chịu cúi xuống tìm em?
ĐỪNG QUAY LẠI PHÍA CỎ XANH
Người ơi đừng giữ làm chi
Cõi chiêm bao ấy còn gì nữa đâu
Vườn xưa trầu héo, khô cau
Ngẫm làm gì nữa cho đau phận đời
Làng xưa lên phố lâu rồi
Trăng muôn đời vẫn mồ côi hẹn thề
Cỏ may đợi dấu người về
Năm vò tháng vặt tỉnh mê đã tàn
Người đi về phía vinh quang
Để đông tái buốt hoang đàng ngõ xưa
Ngày chang nắng đêm đẫm mưa
Bao nhiêu nóng lạnh bỗng ùa vườn ta
Xưa người nhìn phía quá xa
Nay chân ngã bậc phù hoa thị thành
Đừng quay lại phía cỏ xanh
Chớ quên cỏ đã bị chân mình vò
Sau bao bão lửa than tro
Cỏ non vẫn thẳng bám bờ mà vươn
Vườn ta hồng đã toả hương
Mây mù trôi phía con đường từng chung