sáng nay
tôi bỏ Sài Gòn của ba mươi năm trước
bỏ cái chợ Tân Định
tiếng chuông nhà thờ đường Hai Bà Trưng
cả quán cà phê Huy Tưởng ở Bà Lê Chân
bỏ vào đó nhiều thứ đồng nát
của kỷ niệm
đã chết
nhìn chúng nhỏ
từng giọt
xuống vũng sửa đặc.
sáng nay
tôi khuấy
một thành phố đã mất tên
gần nửa thế kỷ trước
trong cái cốc cũ
ở góc đường Bolsa
bên cạnh tôi
những nhà thơ đang
toan âm mưu thay đổi nền thi ca thế giới
bằng cách đọc cho nhau nghe
những vần thơ lục bát
thù tạc
dù Kiều đã tự vẫn ở sông Tiền Đường
300 năm trước.
đôi khi có những người
mặc áo lính cũ
tạt vào quán
những chiếc áo tôi đã thấy
trong các hình trắng đen
Bố tôi đã mặc ngày xưa
bên tai tôi
vẫn những tiếng chửi thề quen thuộc
nghe rất đã tai.
tôi lặng lẽ
nhìn sài-gòn-nhỏ
nhỏ
từng
giọt
xuống vũng lầy quá khứ
thứ ký ức nhiễm trùng trong tôi
bao nhiêu năm.
tôi nhấp môi
vị cà phê ngọt, đắng
rồi nhìn
lá cờ vàng bên kia đường
đang bay trong nắng gió
rất tự do.
Gửi ý kiến của bạn