LNĐ: Đỗ Ngọc là một người làm thơ trẻ, hiện ở Saigòn. Thơ cô mở vào những chân trời của tình yêu. Tình yêu của một người thất lạc bạn.
Tuy nhiên, giữa những giòng chữ, người đọc vẫn cảm nhận được đâu đó, niềm tin, sự trân trọng trong cam đành, như truyền thống chịu đựng của người nữ Việt.
Dậy thì xuân.
Mùa hối hả về trên sợi nhớ
Cánh hoa xinh khép nép hé nụ cười
Ánh dương ngẩn ngơ chẳng tròn tiếng
Mộng mị hoa đẹp mê muội người
Anh ơi đã rồi đông
Gío từng cánh lắt lay nhành liễu
Trăng ánh vàng trầm ngâm tư lự
Mây nơi nào tương tư đến hắt hiu
Mưa cuối năm ru ngủ mái hiên
Con mèo hoang ư ử gọi bạn
Không gian trả thù bằng bóng đêm đặc sánh
Khí thiêng đất trời âm vọng xé tan
Anh ơi đã rồi xuân
Mở hờ chiếc cúc áo
Gío trườn trên đỉnh ngực mơn man
Phơi phới tuổi đương thì trên vai
Tóc lộng bay trong chiều nhạt nắng
Cô thiếu nữ soi gương kẻ đôi mài ngài
Những chú ong lạc mất đường bay
Lộp độp
Chiếc lá ngộ độc
Dậy thì xuân !
Giận
Giận người ta nói đôi câu
Mà nghe trong dạ rầu rầu lạ ghê
Tại nắng
Tại gió
Tại thơ
Tại ngang trái
Tại tứ bề lặng im
Tại vì ngày
Tại vì đêm
Không gian như kéo dài thêm nỗi buồn
Tại bình minh
Tại hoàng hôn
Lên nhanh xuống muộn nát hồn tương tư
Tại vì thực
Tại vì hư
Tại vì nghĩ người cũng như là mình
Mười lăm tát nước đầu đình
Người ngơ ngẩn
Người trộm rình ca dao
Để quên câu lý thương nhau
Ta chờ đợi
Ôi ! Lao đao cõi lòng
Tại vì đục
Tại vì trong
Tại vì hai đứa không cùng nợ duyên
Giận người ta nói huyên thuyên
Hòng vơi bớt
Nỗi ưu phiền bấy lâu
Tóc xanh sương điểm mái đầu
Giận nhau cho lắm nhớ nhau thêm nhiều
Thôi thì chẳng giận nữa đâu
Cho thanh thản
Cất âu sầu
Vào quên
Còn Em Với Muộn Màng !
Đêm chải tóc trên má em hiền dịu
Giọt sương khuya ẻo lả ngỏ lời tình
Trăng hờ hững trăng soi qua cửa sổ
Lướt qua em...Cho vết thương cựa mình
Sóng thì thào lời yêu muôn thuở
Ơi ! Rêu xanh ...Ơi ! Ghềnh đá ...Ơi ! Tình
Biển còn đó ...giông tố vẫn còn đó
Ngược dòng trôi
Thuyền về phía lênh đênh
Em đi qua tháng ngày không nắng rạn
Mặt trời buồn nhả sợi nắng hanh hao
Đưa tay với giành những gì không thể
Đêm giật mình... đêm thổn thức ... nhói đau !
Em đi qua mùa thu không cội rễ
Không nắng
Không gió
Không có lá vàng bay
Chỉ có em
Với muộn màng
Thắp sáng một niềm đau