Em đừng trách vì sao hoa vẫn nở
Ven triền đồi xưa hai đứa song đôi
Em đừng trách sao sông quê vẫn thở
Nhịp giao duyên đôi lứa gọi ơi đò
Ôi thời gian chẳng thể nào xoa dịu
Ngỡ tình buồn chỉ hiện hữu trong thơ
Ôi thời gian ngân lên từng giai điệu
Tóc xoã bờ vai xa khuất sương mờ
Anh kết nối bầu trời và mặt đất
Bằng chiếc cầu trong thế giới riêng ta
Xây cho em ngôi nhà tình cao ngất
Ngắm nắng vàng lá đổ lối em qua
Bài thơ anh không là hoang đảo
Chẳng phải chiều rải sợi hoàng hôn
Bài thơ anh không là chiếc áo
Mãi lả lơi xuân thu khoe màu
Anh viết gì chỉ một mình em hiểu
Một mình em và mưa nắng rong chơi
Trong thơ anh, chính em là giai điệu
Hạ hay đông cũng tím ngắt chân trời




