“Xin phép chị, tôi đêm nay thức khuya. Tự nhiên cảm thấy không ngủ được”. Hắn nói với người chị họ của mình, rồi bắt ghế ra hiên ngồi. Hắn rỉ rả uống la-de. Hắn chờ cơn mưa đến, nhưng ngôi sao duy nhất vẫn chưa tắt ở trước mặt.“Có lẽ phải mua thêm vài chai nữa, cứ để đây rỉ rả. Khi cơn mưa đến chắc mình sẽ uống nhiều hơn”. Hắn nghĩ, rồi bước qua bên kia đường. Hắn đưa tay gõ gõ lên mặt gỗ.
- Bà chủ à, cho thêm vài chai nữa.
Bà già ngái ngủ:
- Vài chai là mấy chai?
- Sao ngủ sớm thế? Vài chai là vài chai …
Bà già đưa hắn mấy chai bia. Hắn vừa xách, vừa cặp vào nách.
- Cám ơn bà chủ.
Hắn băng qua đường, trở về chỗ cũ. Hắn đặt nhẹ nhàng mấy chai bia xuống nền gạch. Hắn nhìn lên trời. Ngôi sao trên nóc nhà đã mất hút. Mây đen phủ kín, nhưng cơn mưa vẫn còn ở xa.
“Uống nữa đi. Cứ rỉ rả…Mưa chưa đến mà.” Hắn ngồi chờ những giọt mưa quất vào mặt, những bụi nước bám lên áo quần cho hắn cảm giác lạnh. Tự nhiên hắn thích được cảm thấy như vậy. Và hắn ngồi uống bia rỉ rả. Hắn chờ đợi. Bây giờ có lẽ trung đội đã xuống đồi, đã xuống hết ngọn đồi. Chúng nó đang di chuyển ra cánh đồng thường lệ. Không biết đứa nào sẽ thay hắn chia tổ gác. Thằng Tròn vẫn còn giữ máy truyền tin? Tiếng máy rè rè mọi đêm…Tự nhiên hắn cảm thấy nhớ. Hắn tự hỏi, không biết bây giờ tụi nó đang nghĩ gì về hắn? Chắc chắn là chúng nó phải hiểu sự bỏ đi của hắn. Phải hiểu chứ. Hắn đã sống với đơn vị ba bốn năm qua, đã bị thương nhiều lần, đã từng ôm tử thi đồng đội mà khóc. Hắn đã từng dẫn đầu trong những cuộc xung phong chiếm mục tiêu, từng nhịn đói chờ tiếp tế, từng run rẩy sợ hãi vì không muốn chết, vì sợ phi lý, sợ vô nghĩa. (Sợ, nhưng có mấy người thoát được!) Hẳn là tụi nó phải hiểu sự bỏ đi của hắn, hiểu cặp kính cận thị chỉ còn một độ nữa là ra Hội đồng miễn dịch, hiểu những đêm trời mưa hắn cố đưa tay che nước, nhưng nước vẫn chảy xuống đôi kính nhòe nhoẹt làm hắn chẳng thấy gì. Dĩ nhiên là chúng nó phải hiểu như vậy.
Hắn rót bia ra ly. Mấy viên nước đá cuối cùng đã tan hẳn. Hắn nâng ly uống, rồi nhăn mặt, khà khà. Hắn thở và nhìn hơi thở mình. Tưởng hơi sẽ ra mù như khói chứ? Cơn mưa vẫn chưa tới, nhưng bầu trời ẩm đục hơi nước rõ.“Thì khi nào mưa cứ việc mưa. Rỉ rả, uống nữa đi. Cứ tà tà. Đêm còn dài mà.”
Con đường vắng ngắt. Chỉ có mấy con chó đang chạy lui chạy tới. Chúng đang tìm cái gì thế? “Tưởng ta nhậu chắc. Ta đâu có nhậu, Chỉ uống lè phè thôi mà”. Hắn cầm chai bia lên soi trước ánh đèn đường, rồi rót vào ly.
“Sống thế nầy không ra cái gì cả. Lang thang, chui rúc. Nhưng được một cái là biết chắc rằng, có một ngày nào ta sẽ hết lang thang, chui rúc. Chỉ lý do đó, đủ để ta can đảm sống rồi”. Khà khà. Hắn nâng cao ly. Bây giờ chút lạnh trong ly cũng không còn. Hắn uống một hơi, bọt bia dính quanh mép, những giọt bia nhỏ xuống cằm. Hắn đưa mu bàn tay quẹt lên miệng.
“Nóng quá. Sao cơn mưa chưa đến cà? Bây giờ là mùa gì nhỉ. Mùa thu. Ờ mùa thu.
Mùa thu có lá vàng rụng, có mây trắng bay. Cũng như tuổi trẻ. Tuổi trẻ thì màu xanh, hăng hái, hy vọng, tin yêu…”
Hắn cầm chai bia lên. Ủa chai nầy là chai chót sao? Ồ, còn chai nữa kìa, hay quá. Hắn nâng ly uống một hơi, nhăn mặt, thở phì phì. “Tuổi trẻ, tuổi trẻ là màu xanh…Ta bây giờ là tuổi gì? Ta hăm tám tuổi là tuổi gì? Là tuổi già. Khà khà. Đúng quá, là tuổi già.”
Hắn đặt ly xuống bàn, nhìn vòm trời tối đen. Bỗng hắn hét lên:”Là gì?” Nhưng vội vàng ngừng lại, khi nhớ ra người chị và những đứa cháu đang an giấc trong nhà. Là tuổi già nên phải chết, chết trận mạc, chết tự tử, chết vì chống tham nhũng…”
Nâng ly uống một hớp, hắn nhìn thẳng vào bóng đêm. “Vậy tuổi già là gì?” Khà khà, hắn cố nén tiếng cười, nhưng càng nén, hắn càng bị sặc sụa. Hắn phải chạy ra giữa đường để tránh tiếng cười lớn. Mấy thằng nhỏ thức dậy thì cả nhà xúm lại dỗ đến sáng cũng chưa chắc đã nín. Hắn biết tẩy đó nên ngại làm phiền lắm. Hắn chạy ra giữa đường để cười, nhưng khi ra đến nơi thì tiếng cười lại tắt mất. Hắn chợt thấy cột đèn và ghé lại mở cúc quần đứng đái. Tuổi già là gì? Tuổi già là nước đái vàng như rượu whisky mỗi tối. Là những thằng bụng phệ tuổi mới bốn năm mươi sống đời bẩn thỉu như trâu bò, ham chơi cờ bạc suốt đêm, đến sáng về gọi xe tăng hộ tống.Là những tên khôn vặt từng làm chó săn cho thực dân, đế quốc. Là biết nói tiếng lóng: yêu nước, yêu dân, công bằng, dân chủ… Tiếng lóng yêu nước có nghĩa là chấm chấm. Không chấm chấm thì ta bỏ mạng từ lâu rồi”. Khà khà. Hắn cười ngất. Đêm nay không ngũ được là phải. Thức để thấy lòng mình mở hội chứ. Hắn nhắm mắt có vẻ toại nguyện.
Cơn mưa cũng vừa trút xuống. Mưa lớn quá. Hắn nhìn mưa xối trắng trên mái nhà phía trước. Mưa trở nên ồ ạt. Hắn đứng dậy nhảy tưng lên như một đứa trẻ. Đêm đã khuya, ngoài tiếng mưa rơi xối xả, cả thành phố đều im lìm ngủ kỷ. Những giọt nước tạt vào mặt hắn, dần dần ướt đẫm cả mái tóc, ướt hết cả quần áo. Hắn ngồi xuống ghế. Cơn mưa làm tâm hồn hắn dịu lại. Trong hơi lạnh đang thấm qua cơ thể, hắn bỗng nhớ tới cảnh ấm cúng ngày cờn thơ dại của mình, ngày mà hắn thường vỗ tay mỗi khi nhìn mưa rơi trắng xóa. Không như sau nầy hắn đã sợ mưa như sợ thần chết, vì mưa không làm hắn thấy đường, không thấy đường thì làm sao mà thấy địch? ”Không thấy địch thì địch thấy ta. Địch thấy ta, thì ta không bao giờ còn thấy bạn bè, cha mẹ, anh em nữa.”
Hắn rót số bia còn lại trong chai cuối cùng ra ly. Hắn đặt chai xuống.
“Uống ly nầy cho ai, cho cái gì? Ly cuối cùng quý lắm! Vậy nãy giờ ta đã uống
cho ai? Không uống cho ai cả.Uống cho cái buồn. Còn bây giờ uống cho ta, ly nầy uống cho chính ta, kẻ đào ngũ. Khà khà…”
Hắn ngửa cổ cạn ly, rồi thẳng tay ném chiếc ly vào tường. Tiếng thủy tinh vỡ toang.
Âm thanh sắc nhọn vang lên làm ngưòi đàn bà trong nhà thức dậy, hỏi gần như thét:
- Cái gì, cái gì thế?
Hắn đứng dậy choáng cả khung cửa. Hai bàn tay run rẩy vì lạnh đang tìm lồng vào nhau.
- Không có gì cả. Xin lỗi chị,chiếc ly vỡ…
Hắn nghe tiếng mình trả lời thật điềm tĩnh.
“Rõ ràng là tiếng mình”. Hắn lặp lại trong đầu.