Em bây giờ kẻ lạ
Nhìn ta chẳng động tâm
Ta bây giờ cũng lạ
Nhìn em cỏ xa xăm
Tình bây giờ cũng lạ
Tiếng cười không dư âm…
Ta đây người khách lạ
Qua chuyến đò thương tâm
Bát cơm buồn
Gởi cho em chút buồn còn đọng lại
Một chút thôi cũng đã hết cả đời
Tóc đã bạc. Thời gian không mọc lại
Đời quẩn quanh ly rượu; bát cơm buồn
Chốn để quay về
Thơ theo máu chảy buồn trong tâm thất
Đời theo ma vất vưởng giữa đêm trường
Tình chỉ thế. Còn lại đôi giòng lệ
Riêng ngôi mồ là chốn để quay về
Bán đời
Em tóc ngắn. Ta mờ dần trí nhớ
Nắng mới lên mà cứ ngỡ buổi chiều
Trong tâm ta còn bao điều muốn nói
Tỏ cùng ai cho hết những nỗi niềm
Em tóc ngắn. Ta sống bằng hoài niệm
Thở bằng tình nên đời mãi long đong
Trong luân hồi ta là chim hóa kiếp
Về nhân gian tìm lại tiếng em cười
Em tóc ngắn. Ta còn nửa cuộc đời
Em mua không? Ta sẽ chẳng lấy lời
Ta bán đời mua nụ cười thuở trước
Em vui chơi đánh rớt ở ven trời.
Bông giấy
Phiền cây bông giấy trước nhà
Hoa không thắm đỏ cho ta hỏi người
Mai sau em cũng ngậm ngùi
Tiếc cây bông giấy không mùi hương bay
Mắt em buồn lây không gian
Em thả chút tình theo mái tóc
Gió đang say hay tóc em bay
Sợi tóc nào vướng đời ta lại
Còn sợi nào rớt cuối chân mây?
Em thả nỗi buồn trên khóe mắt
Đóa hoàng lan vừa nở sau nhà
Mưa đi qua ngỡ em vừa khóc
Mắt em cũng buồn lây không gian
Mai Hà.