Mùa đông gieo hạt xuân tự tại
Người gieo trong tôi mầm thất tình
Cây nẩy lộc khi đất còn cô tịch
Tôi ngẩn ngơ mắt liếc tháng giêng
Gió gieo tâm bão trong trời đất
Người gieo tiếng cười lúc nắng lên
Tôi hái nghi hoặc trong tà áo
Giữa vòng tay là biển mênh mông
Chim gieo tiếng hót khi nhớ bạn
Người gieo hạt chữ hồn thơ tôi
Về thu quyến lại bao thương nhớ
Tạ chút thâm ân với đất trời
Sông gieo vô lượng bốn phương biển
Người gieo xuống tôi nỗi nhớ nhà
Thủa mây gặt khói bay trong tóc
Tình gieo với tôi ngày chia xa
Xuân gieo trong đêm hoa với lá
Người gieo trong tôi một chút sầu
Người gieo trong tôi kinh với kệ
Tình gieo xuống đời hạt mai sau
Mộc lan
Tháng sáu chim ngứa cổ hát khẻ
Vết thương tôi mở lại bình minh
Sông núi cũng biết đau nghìn tuổi
Nhớ mùa xuân đầy một trang kinh
Tháng sáu đất nâu như áo Mẹ
Gió thì hư không như áo người
Ý thơ về trắng lòng hư tịch
Đi như đêm, về thầm rơi sương
Tháng sáu tình nhớ hoa mộc lan
Thủa ai phơi áo bên bờ giậu
Lòng ta gởi gấm lại nghìn đêm
Sáng ra hóa thân thành bướm nhỏ
Tháng sáu ta ngồi nhớ tiếng chuông
Đã xa nghìn thu thành lãng tử
Ba mươi năm ôm một nỗi buồn
Tâm như mây chiều bay thất tán
Tháng sáu ta muốn làm bóng tối
Ghi lại lòng những mối hòai nghi
Người có về núi sông bối rối
Riêng đất trời một ngọn đèn khuya
Niêm hoa
Bạn là cành hoa
Khuất sau bóng tối
Tìm ngón tay Phật
“Niêm Hoa Vi Tiếu”
Tôi là cánh gió
Bay về đưa hương
Tôi tưởng tà áo
Là bóng dáng người
Bạn gởi nụ cười
Vào hồn thu cũ
Tôi vẫn vô minh
Lời kinh rách nát
Tôi là hạt cát
Giấu kín giấc mơ
Mặt trời sắp lặn
Gởi ai hồn thơ ?
Bạn là thiên thu
Kinh không cầm giữ
Như giọt sương khuya
Khua tôi thầm lặng
Lê Nguyên Tịnh